Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 431


Lâm Phỉ Vân nói như vậy khiến cho Hàn Phong cảm thấy xấu hổ.
 
Xác thực theo như lời Phỉ Vân vừa nói, một năm nay hắn cũng không có lưu tâm tới ngoại giới phát sinh sự tình gì cả. Đương nhiên nếu như có xảy ra sự tình trọng yếu nào cần báo cáo thì Huyền Cơ Tử vẫn sẽ phái người đến thông tri cho hắn trước.
 
Chẳng qua trong một năm nay, Võ Hoàng điện lại lần thú hai mai danh ẩn tích, bọn họ không chủ động xuất hiện. Nhóm người Hàn Phong cũng không thể nào phát hiện được bóng dáng của đám người đó.
 
Về phần Triệu Vô Cực, thì sau khi theo Hàn Phong đi tới Huyền Thiên tông thì cũng chỉ nửa tháng sau là lặng lẽ rời đi.
 
Chẳng qua cứ cách một thời gian thì Triệu Vô Cực lại chạy về. Nhiều lần như vậy khiến cho Hàn Phong trong một năm nay không biết được rốt cuộc Triệu Vô Cực đang làm cái gì.
 
Bất quá, khiến người ta ngoài ý muốn chính là Triệu Vô Cực chẳng biết tại sao lại cảm thấy hứng thú dị thường đối với Tiểu Bạch. Khi hắn lần đầu tiên phát hiện Tiểu Bạch, thì hắn thập phần hứng thú quan sát Tiểu Bạch.
 
Về phần Tiểu Bạch, cũng không biết tại sao đối với Triệu Vô Cực lại không có bài xích cũng không có phản ứng nào.
 
Mấy năm nay, Hàn Phong luôn bôn ba bên ngoài, thế nên cũng không thể để ý đến Tiểu Bạch như trước nữa. Nhưng mới gần đây hắn lại phát hiện ra rằng thực lực của Tiểu Bạch hiện tại tựa hồ lại cường đại hơn trước rất nhiều.
 
Từ sau khi khiến phân thân của Diệt Hoàng bị thương nặng phải rời đi thì Tiểu Bạch lại rơi vào trạng thái ngủ say mạc danh kỳ diệu. Hàn Phong không thể nào giải thích được nhưng cũng không cảm thấy lo ngại chút nào. Hắn đơn giản chỉ là không có để ý nhiều tới nữa.
 
Lúc này, Lâm Phỉ Vân thấy dáng dấp xấu hổ của Hàn Phong thì cũng quệt mồm rồi vừa cười vừa nói:
 
- Tiếp qua mấy ngày nữa chính là đại hội Thiên Thánh mười năm tổ chức một lần. Sự tình lớn như vậy mà sư huynh lại dĩ nhiên quên béng đi coi như là không biết….
 
Nghe được Lâm Phỉ Vân nói vậy, Hàn Phong mới bừng tỉnh đại ngộ. Đồng thời trong lòng cũng không khỏi cảm khái. Nghĩ không được lần trước tham gia Thiên Thánh đại hội vậy mà đã qua mười năm rồi. Mười năm trôi qua cũng thật là nhanh.
 
- Nguyên lai là Thiên Thánh đại hội, lúc này tông môn chúng ta là cử những ai tham gia?
 
Hàn Phong cười hỏi.
 
Lâm Phỉ Vân nghe Hàn Phong nói thì lại càng vui vẻ cười nói rằng:
 
- Nghe sư phụ nói bởi vì những năm gần đây Huyền Thiên tông của chúng ta phát triển quá nhanh mà môn hạ đệ tử ngày càng nhiều. Cho nên sau khi tông chủ và đông đảo trưởng lão sau khi cùng nhau thảo luận thì cũng quyết định lần này Huyền Thiên tông tham gia giống như lần đại hội trước. Bản thân trong tông môn sẽ tiến hành một vòng trắc thí, mười người có thành tích tốt nhất sẽ được tham gia đại hội lần này.
 
Hàn Phong nghe xong thì tỉ mỉ ngẫm lại. Hiện nay đệ tử Huyền Thiên tông cũng đã có tới năm trăm, sáu trăm người. Mặc dù so với một ít tông môn đã truyền thừa từ lâu thì vẫn còn có chút chênh lệch.
 
Nhưng quy mô năm trăm, sáu trăm người này so với khi Hàn Phong gia nhập tông môn cách đây mười năm chính là đã gấp tới năm sáu lần rồi.
 
Bởi vậy, Huyền Thiên tông tự nhiên không thể nào giống như trước đây trực tiếp chỉ định chọn người được nữa. Bây giờ chính là dùng thực lực để nói chuyện. Những đệ tử nào có thực lực thì sẽ có cơ hội để tham gia đại hội. Điều này cũng chỉ nhằm để mang lại tính công bình cho mọi người…
 
Đương nhiên với niên kỷ hiện nay của Hàn Phong, từ lâu đã vượt quá hai mươi tuổi, tự nhiên là không thể nào tham gia được Thiên Thánh đại hội lần này được nữa.
 
Nhưng thật ra Lâm Phỉ Vân mấy năm nay dưới sự dốc lòng dạy dỗ của Hàn phong cùng với thiên phú vốn có của nàng, hôm nay đã trở thành Nhân giai cửu phẩm võ giả. Ở tại Huyền Thiên tông trong hàng ngũ đệ tử đồng bối cũng là cầm đầu đi trước.
 
Sở dĩ Lâm Phỉ Vân có thể có được một thân thực lực như vậy chính là nhờ Hàn Phong khổ công dạy bảo.
 
Các loại kỳ trân dị bảo được Hàn Phong luyện chế thành đan dược cung cấp cho Lâm Phỉ Vân không biết bao nhiêu mà kể.
 
Tồn tại một đại sư luyện dược sư đồng thời là một Thiên giai thất phẩm cường giả tự mình giáo dục, chỉ sợ là cho có đầu heo đi chăng nữa cũng có thể khiến hắn tu luyện đấu khí. Huống chi nguyên bản thiên phú của Lâm Phỉ Vân cũng không tầm thường chút nào.
 
Điều đáng nói là thực lực Nhân giai cưu phẩm của Lâm Phỉ Vân đạt được dưới tính huống nàng vẫn còn lười biếng mải chơi, không chuyên chú vào việc tu luyện.
 
Trước khi mỗi khi Hàn Phong làm bộ mặt giận giữ thì nha đầu Lâm Phỉ Vân này đành phải nỗ lực tu luyện không dám trái lời. Nhưng cuối cùng bao giờ tiểu nha đầu nãy cũng dùng nước mắt để làm vũ khí tiến công.
 
Nói chúng mỗi khi đến những lúc quan trọng đều là Hàn Phong lấy thất bại mà kết thúc. Mà cũng bởi vì vậy Lâm Nguyệt cũng quở trách Hàn Phong nhiều lần. Nói hắn làm đại sư huynh mà cưng chiều sư muội như vậy, nàng lo lắng về sau Lâm Phỉ Vân sẽ không có tiền đồ gì.
 
Nghĩ đến đó, khoé miệng Hàn Phong cũng hơi hiện ra chút tiếu ý, lập tức nhìn Lâm Phỉ Vân, ôn nhu nói:
 
- Với thực lực của tiểu Vân nhi chỉ sợ lần này trong tông môn bài danh đệ nhất cũng không có đến lượt nha.
 
- Hừ! Nói gì kỳ vậy sư huynh!
 
Lâm Phỉ Vân ngạo mạn ngẩng đầu kêu lên, nàng xem thường bĩu môi, tiện đà nói rằng:
 
- Ta chính là biết sư huynh mười năm trước tham gia Thiên Thánh đại hội đã đoạt được bài danh đệ nhất quán quân. Ta cũng rât muốn giống như sư huynh. Bất luận lần đại hội Thiên Thánh lần này thế nào thì ta muốn giành được quán quân của đại hội. Như vậy thì mới có thể cho mọi người thấy được thực lực thật sự của ta.
 
Nghe được Lâm Phỉ Vân có dã tâm lớn như vậy, Hàn Phong cũng phải cười khổ không thôi. Mà lúc này Tiêu Linh đứng một bên thấy sư huynh muội hai người nói chuyện không khỏi tiến lên vài bước, cầm lấy tay của Lâm Phỉ Vân, oán trách nói:
 
- Nha đầu ngươi đó, không biết xấu hổ là gì cả. Dĩ nhiên lại cùng với sư huynh của ngươi khoác lác như vậy.
 
Tiêu Linh lại làm bộ dạng sư phụ, bắt đầu thuyết giáo:
 
- Ở trong Huyền Thiên tông, thực lưc của ngươi xác thực là vượt qua các đệ tử cùng trang lứa khác nhưng Thiên Thánh đại hội không giống như luận võ đại hội. Cả ngay hôm đó tất các các tông mộ, thế gia trong nội cảnh Thiên Tinh đế quốc đều tham dự. Trong đó các đệ tử kiệt xuất của các tông môn, thế gia cũng là nhiều như mây. Ngươi thật không ngờ mới có Nhân giai cửu phẩm mà đã sinh ra tâm tính kiêu ngạo. Đến lúc đó phải chịu thiệt thòi thì không ai đến dỗ ngươi đâu.
 
Nói xong, Tiêu Linh không nhịn được liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái, trông thấy hắn vẫn làm bộ dạng cười tươi một cách mờ ám thì vô cùng bất mãn nói:
 
- Chàng chính là quá cưng chiêu nàng mà khiến cho tiểu nha đầu này được thể sinh hư, kiêu ngạo ra đó. Cẩn thận về sau nàng lại không biết được trời cao đật dày là gì. Đến lúc đó phiền phức tìm đến của thì chàng làm các nào!
 
Qua nhiều năm ở chung với Lâm Phỉ Vân, từ lâu Tiêu Linh cũng đã coi nàng giống như thân muội muội của mình. Ngày thường đối với nàng còn sủng ái hơn Hàn Phong không biết là bao nhiêu lần. Chỉ là mỗi lần gặp Lâm Phỉ Vân thì Tiêu Linh lại làm bộ dáng nghiêm khắc, giáo dục nàng.
 
Mà Tiêu Linh càng ngày càng thành thục mỹ lệ. Cho dù là làm bộ mặt cau có, nghiên khắc hay giận giữ cũng đủ khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo. Chủ yếu là Lâm Phỉ Vân lại vô cùng nghe lời Tiêu Linh. Một khi Tiêu Linh bắt đầu thuyết giao nàng thì tiểu nha đầu này cũng làm bộ mặt khổ sở, hối lỗi. Không có dám cái lấy nửa câu.
 
Bình Luận (0)
Comment