Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 438


Hàn Phong cảm thấy vô cùng buồn cười đối với tên Sở Nam này. Nhưng thật ra Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh có chút lo lắng cho những người này nên ôn nhu nói:
 
- Ta khuyên các ngươi không nên động thủ a. Cho dù các ngươi toàn bộ xuất thủ cũng không thể nào là đối thủ của sư huynh ta. Một hồi nữa nếu có thụ thương thì cũng không nên khóc nhè báo cáo với sư môn!
 
- Vân nhi!
 
Hàn Phong nhẹ giọng la rầy Lâm Phỉ Vân, ngăn lời nói của nàng lại.
 
Bất quá lời nói của Lâm Phỉ Vân cũng đã kích động đến những người này. Nhất là Tô Chỉ Ngọc, trong lòng vô cùng tức giận. Nàng cũng là lần đầu tiên bị người khác khinh thị, ô nhục như vậy.
 
Mặc dù nàng có chút kinh ngạc trước thực lực của Hàn Phong nhưng nàng không tin hai mươi người ở đây không ai có thể đánh bại hắn.
 
Mà Sở Nam cùng với những nam đệ tử khác vốn vẫn án binh bất động thì cũng không chịu nổi mà xông lên. Hiển nhiên bọn họ muốn giáo huấn Hàn Phong, để hắn biết được việc cuồng vọng không biết trời cao đât giày thì có hậu quả như thế nào.
 
Hàn Phong thấy như những người này giống như chó điên thì có chút chán ghét, lập tức tiến lên hai bước, tránh cho những đệ tử đàng sau bị ảnh hưởng. Thân ảnh chớp động, rất nhanh hắn đã đứng giữa đám người.
 
Ngay sau đó mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền ra ngoài. Mà thân ảnh Hàn Phong cũng hoá thành một đạo tàn ảnh, ở giữa đám người đi một vòng rồi dừng lại trước mặt Tô Chỉ Ngọc không có xuất thủ.
 
Ngay cả Sở Nam vừa muốn xuất thủ lúc này cũng té ngã trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Mà trường kiếm mà hắn mang theo bên người lúc này lại rơi vào tay Hàn Phong và thân kiếm lại đang kề trên cổ của Tô Chỉ Ngọc.
 
Cảm thụ được cỗ hàn ý nhè nhẹ ở trên cổ truyền đến, đôi mắt Tô Chỉ Ngọc cũng lộ ra một tia sợ hãi.
 
Hàn Phong đối với ánh mắt sợ hãi này của nàng thì cũng không để ý tới. Trong nháy mắt thanh trường kiến trong tay hắn khẽ run lên, cái cổ hoàn mỹ xinh xắn của Tô Chỉ Ngọc xuất hiện một vệt máu dài.
 
Lúc này Hàn Phong mới nói:
 
- Ta nói rồi, không nên trêu chọc vào ta. Đây chỉ là ngươi muốn gieo gió thì gặt bão thôi!
 
Ngay sau đó Hàn Phong vận đấu khí, thanh trường kiếm còn đang kề trên cổ Tô Chỉ Ngọc biến thành bụi phần.
 
Một chiêu này của Hàn phong nhất thời khiến toàn trường sợ hãi.
 
Tiếp đó Hàn Phong cũng không có để ý tới những người này, trực tiếp rời đi.
 
Lúc này ở trong tửu lâu cũng không phải chỉ có mình Hàn Phong cùng với hai phương thế lực này. Những đệ tử của các thế lực bất đồng cũng không có ít.
 
Những đệ tử này đều tới để tham dự Thiên Thánh đại hội. Bây giờ mắt thấy người ta xung đột tự nhiên cũng vui mừng đứng một bên mà xem náo nhiệt.
 
Chẳng qua trước mặt mọi người thấy Hàn Phong chỉ trong nháy mắt liền có thể giải quyết được bảy tám người có thực lực Nhân giai võ giả, tất cả đều chấn động không ngớt.
 
Mà đằng sau Tô Chỉ Ngọc còn có đến mười danh đệ tử, cũng cảm thấy kinh sợ trước thế công sắc bén của Hàn Phong. Trong lúc nhất thời không dám coi thường vọng động. Mặc dù vừa rồi Hàn Phong dùng kiếm kề cổ Tô Chỉ Ngọc những không có bất cứ phản ứng nào.
 
Thẳng đến khi Hàn Phong và những để tử đằng sau hắn biến mất tại đại sảnh thì mọi người mới kịp phản ứng lại. Mà Tô Chỉ Ngọc vẻ mặt lại càng âm tình bất định nhìn phương hướng Hàn Phong biến mất. Ngón tay không khỏi nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên cổ.
 
Vết thương này vô cùng nhỏ nhưng tin tưởng rằng không phải một hai ngày là có thể hồi phục lại như cũ, thậm chí có thể để lại sẹo không chừng.
 
Chính là một kiếm kia của Hàn Phong cũng không phải đơn thuần chỉ là lưu lại một vết thương trên cổ của Tô Chỉ Ngọc. Mà cái quan trọng chính là đã trực tiếp để lại trong lòng nàng một nỗi sỉ nhục không thể nào xoá nhoà được.
 
Chí ít thì trong mắt Tô Chỉ Ngọc thì đây là lần nhục nhã nhất trong cuộc đời nàng. Từ trước đến nay, nàng chưa từng trải qua được sự đãi ngộ này. Trước tiên là bị người ta cự tuyệt một cách thẳng thừng. Tiếp đó lại bị người đó không lưu tình để lại một kiếm trên người. Điều này không thể nghi ngờ rằng chính là đánh vào khuôn mặt nàng.
 
Tô Chỉ Ngọc luôn tự cho rằng mình cao cao tại thượng thì lúc này gương mặt trắng hồng của nàng cũng phải chuyển thành màu trấng. Sau đó lại chuyển sang tái xanh. Từ đó có thể thấy được sự phẫn nộ từ trong thâm tâm của nàng.
 
Chẳng qua mặc dù lửa giận từ trong thâm tâm của Tô Chỉ Ngọc nhưng vừa rồi Hàn Phong xuất thủ thực sự quá nhanh quá ác, nàng thậm chí không thể thấy rõ được động tác của hắn.
 
Mà bảy tám đệ tử kia không ngừng thống khổ kêu lên, truyền vào lỗ tai của nàng. Điều này giống như là một lời nhắc nhở của Hàn Phong đối với nàng rằng thực lực của hắn vô cùng bất phàm. Chí ít cũng không phải là một người có thực lực Nhân giai bát phẩm như nàng có thể đối phó được.
 
Nàng hít thở sâu, thật vất vả mới có thể chế ngụ được lửa giận trong lòng. Đôi mắt của Tô Chỉ Ngọc lạnh lùng nhìn những người xung quanh đang nhìn mình mà chỉ trở, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
 
Vì vậy Tô Chỉ Ngọc hướng về phía những đệ tử đồng môn phân phó nói:
 
- Nâng bọn họ dậy, chúng ta đi!
 
Nói xong nàng cũng không có để ý tới mọi người, trước tiên là đi ra bên ngoài tửu lâu ly khai. Nàng thật không muốn ở lại địa phương này một chút nào nữa.
 
Mà những người bên cạnh nghe vậy lúc này mới kịp phản ứng đều nhanh chóng đỡ đồng môn đệ tử của mình dậy nhanh chóng ly khai tửu lâu, tránh cho phải tiếp tục ở lại nơi này để mất mặt, xấu hổ.
 
Hàn Phong vừa rồi cường ngạnh ra tay, tự nhiên khiến cho những thiếu niên thiếu nữ không biết trời cao đất dày là gì phải kinh sợ. Không thể nói rằng hắn ỷ lớn hiếp nhỏ, chẳng qua hắn thực sự không có muốn cũng với những người này dây dưa.
 
Trọng yếu là hắn không muốn những đồng môn đệ tử ở bên cạnh mình bị chịu ảnh hưởng bởi những sự tình như vậy. Cho nên hắn thẳng thắn xuất thủ một cách tàn nhẫn giáo huấn những tên đệ tử không biết sống chết này. Đương nhiên hắn hạ thủ cũng có chừng mực, cũng không có đả thương đến những chỗ yếu hại. Mặc dù những người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể khỏi hẳn, cũng không có ảnh hưởng đến Thiên Thánh đại hội mấy ngày sau.
 
Trải qua một đêm mạc danh kỳ diệu như vậy những đệ tử của Huyền Thiên tông nhìn về phía Hàn Phong với ánh mắt vô cùng sùng kính. Tuy rằng Hàn Phong ở trong Huyền Thiên tông có địa vị vô cùng cao.
 
Những đệ tử này cũng chưa một ai đã chân chính được thấy qua Hàn Phong xuất thủ. Tuy rằng vẫn nghe nói Hàn Phong vô cùng lợi hại nhưng tất cả cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Ngày hôm nay bọn họ được tận mắt chứng kiến thì chấn động không thôi.
 
Đối với ánh mắt của những đệ tử này thì Hàn Phong cũng chỉ cười cười, cũng không có để ý tới. Nhưng thật ra Lâm Phỉ Vân thấy được những người này nhìn Hàn Phong với ánh mắt kính phục như vậy cũng không khỏi xem thường bữu môi, lộ ra một bộ dáng cao ngạo. Bộ dạng này của nàng khiến Hàn Phong cười trộm không ngớt.
 
Một đêm không nói chuyện, tất cả mọi người đều tự trở về gian phòng của mình hảo hảo nghỉ một đêm.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Phong mang theo mọi người rời khỏi tiểu thành, tiếp đó hướng về phía Thiên Thánh cốc rời đi.
 
Sự tình ngày hôm qua cũng không cấp đến cho nhóm người Hàn Phong quá nhiều phiền phức. Sau khi xuất thủ giáo huấn những tên đệ tử đó Hàn Phong cũng không có thấy đám đệ tử của Thiên Nhất các và Thanh Thuỷ tông nữa. Nhưng Hàn Phong cũng không có để chuyện này trong lòng.
 
Đoàn người trải qua một ngày một đêm di chuyển thì trước khi trời tối cũng đã tới được Thiên Thánh cốc.
 
Trông thấy cảnh sắc xung quanh có chút quen thuộc, trong lòng Hàn Phong cũng không nhịn được cảm khái.
 
Chỉ chớp măt đã qua mười năm! Mười năm trước bản thân hắn đại diện cho Huyền Thiên tông cũng ở chỗ này đã giúp Huyền Thiên tông đạt được hào quang vô cùng.
 
Mười năm sau, bản thân hắn làm người dẫn đầu mang theo những sư đệ sư muội tiếp tục tới đây, hi vọng lúc này đây bọn họ hiển nhiên có thể làm cho thế nhân biết được Huyền Thiên tông chân chính quật khỏi.
 
Trong lòng Hàn Phong nghĩ như thế. Rất nhanh Hàn Phong dẫn theo mọi người đã đến được sơn của Thiên Thánh cốc.
 
Lúc này ngoài sơn môn của Thiên Thánh cốc, người người qua lại có vẻ chen chúc. Nguyên lai trước khi đám người Hàn Phong đến thì đã có tới bảy tám thế lực đến đây.
 
Mà điều Hàn Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là ở đây hắn lại có thể gặp được rất nhiều người quen.
 
Trong đó chói mắt nhất chính là người phụ trách tiếp đãi các đệ tử đại biệt cho các tông môn đang đứng trước môn khẩu.
 
Đáng tiếc mặt dù Hàn Phong nhận thức được người này thì quan hệ của hai người cũng không có được hài hoà. Cho nên Hàn Phong cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi không có để ý tới nữa.
 
Mang theo những đệ tử tham gia Thiên Thánh đại hội đi tới hậu phương, hắn có chút buồn chán chờ đội đội ngũ đi tới.
 
Tuy rằng với thân phận của Hàn Phong hiện này chỉ cần hướng tới Thiên Thánh cốc lộ ra thì chỉ sợ sẽ nhận được sự đãi ngộ cấp cao nhất mà rất hiếm người có thể đạt được.
 
Dù sao Huyền Thiên tông hôm nay ở trong cảnh nội của Thiên Thánh đế quốc cũng không thể tuỳ tiện nói ra ngoài. Cũng giống như bốn diệu các và Thánh Vân Lam tông kết minh khiến cho thế nhân không thể đơn giản trêu chọc vào những quái vật lớn như vậy.
 
Hơn nữa, Huyền Thiên tông từ khi quật khỏi đến nay có quan hệ mật thiết với hoàng thất. Đương nhiên quan trọng hơn chính là Huyền Thiên tông có tổng cộng năm tên Thiên giai cường giả. Nếu như tính thêm Hàn Phong nữa thì chính là sáu người.
 
Thực lực cũng không có thua kém chút nào so với Thiên Thánh cốc bao nhiêu. Hơn nữa rất nhiều tông môn đã phải chịu thua thiệt trong tay Huyền Thiên tông mà không thể nào gì được. Có thể thấy thực lực của Huyền Thiên tông đáng sợ như thế nào!
 
Đối với những quái vật như vậy Thiên Thánh cốc không nguyện ý vì bất cứ lý do gì mà đặc tội. Mặc dù Huyền Thiên tông cùng với Thiên Thánh cốc cũng có quan hệ nho nhỏ.
 
Đương nhiên Hàn Phong cũng không có để ý tới những điều này. Mà trọng yếu chính là Hàn Phong cũng không biết được thân phận của mình lại trọng yếu đến như vậy.
 
Cũng may là hiệu suất làm việc của Thiên Thánh cốc vô cùng nhanh. Dù sao thì tới đều là những tinh anh của các tông môn. Trong tay chỉ cần có thể xuất ra được thiệp mời của Thiên Thánh cốc thì tự nhiên không cần phải kiểm tra. Chẳng qua cũng nếu có thì cũng chỉ là tượng trung mà thôi. Rất nhanh đã tới phiên đám người Hàn Phong.
 
Đi tới đại môn, Hàn Phong móc ra thiệp mời trong lòng. Lúc trước những người này cũng không có để ý quá mức. Cũng chỉ tiện tay tiếp nhận thiệp mời của Hàn Phong mở ra xem.
 
- Huyền Thiên tông……
 
Lúc người kiểm tra thiệp mời nhìn thấy ba chữ này thì ngòi bút của hắn không khỏi dừng lại mà ngẩng đầu nhìn lên.
 
Lúc này có thể thấy được một bóng hình xinh đẹp không hề có thua kém Tô Chỉ Ngọc mấy hôm trước, cùng với Lâm Phỉ Vân với khuôn mặt tuyệt sắc chậm rãi nhìn mọi người. Thần sắc của nữ tử này cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Phong.
 
Chẳng qua mộ tia kinh ngạc này cũng nhanh chóng biến mất. Nhãn thần lúc này trở nên phức tạp và lạnh lùng.
 
Hàn Phong nhìn nữ tử trước mắt này trong lòng cũng có chút cảm khái.
 
Nàng cũng không phải ai khác chính là người từng giao thủ với hắn mười năm trước, cuối cùng bị hắn mạnh mẽ đánh bại- Duẫn Băng Hinh.
 
Mười năm không thấy, năm đó nàng chỉ là một tiểu cô nương vô cùng ngây ngô mà hôm nay cũng trở thành một người vô cùng tinh lệ.
 
Tuy áo bào có chút rộng thùng thình nhưng cũng không thể nào che dấu được vóc dáng lả lướt của mình.
 
Một khuon mặt xinh đẹp như vậy đã hoàn toàn không còn tính trẻ con của mười năm trước. Hôm nay nhìn lại cũng càng khiến cho người ta cảm thấy thành thục ghê người.
 
Không thể không nói, Duẫn Băng Hinh dung mạo xác thực không phải ai cũng có được. Trong mắt Hàn Phong thì cũng chỉ có Tiêu Linh mới có thể so sánh được với nàng.
 
Hai người nhìn nhau một hồi khiến cho mọi người chung quanh cũng cảm thấy được không khí có chút bất thường. Tất cả đều kinh ngạc đánh giá.
 
Nhưng thật ra Duẫn Băng Hinh là người phụ trách tiếp đón những đệ tử đại diện cho các tông môn đến tham gia đại hội cho nên Duẫn Băng Hinh khi nghe thấy cái tên Huyền Thiên tông cũng trong thời gian ngắn cũng nhanh chóng phản ứng lại.
 
Có thể ở chỗ này phụ trách việc tiếp đãi các đệ tử của các tông môn thì đều là những đệ tử có lịch duyệt vô cùng phong phú của Thiên Thánh cốc. Cho nên sự tình của lần Thiên Thánh đại hội của mười năm trước những đệ tử của Thiên Thánh cốc ở đây cũng vô cùng rõ ràng.
 
Tuy rằng sau mười năm nhưng trước mắt Hàn Phong cũng không có biến hoá gì lớn. Tối đa cũng chỉ là trong đám bạn đồng lứa thì có vẻ kiên nghị và thành thục hơn. Vì vậy mà những đệ tử khác của Thiên Thánh cốc cũng rất nhanh nhận ra Hàn phong.
 
Đối với Hàn Phong và Duẫn Băng Hinh thì hai người trong đoạn thời gian đó đã xảy ra những tình huống gì, bọn họ đương nhiên càng biết rõ.
 
Chẳng qua những đệ tử này của Thiên Thánh cốc không có giống như đám ngườ vô tri Tô Chỉ Ngọc lúc trước. Tự nhiên có thể biết rõ được sự tích của Hàn Phong. Mà hôm nay Hàn Phong chính là Thiên giai thất phẩm cường giả.
 
Tin tức này trước đó đã được truyền đên từ đế đô.
 
Đối với khái niệm Thiên giai thất phẩm thì những đệ tử này có thể chưa từng thấy qua những bọn họ cũng hiểu rõ được sự đáng sợ của cường giả.
 
Hơn nữa tông chủ của Thiên Thánh cốc hôm nay cũng chỉ là một Thiên giai tứ phẩm cường giả cũng đã đủ để cho bọn họ phải ngượng vọng tôn kính. Chính vì thế mà một Thiên giai thất phẩm thì không cần nói không cần chứng kiến cũng biết được sự đáng sợ của họ!
 
Trong lúc bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, mà Duẫn Băng Hinh cũng cứ lạnh lùng nhìn Hàn Phong không nói gì.
 
Mà Hàn Phong vẫn đang chờ nàng ghi chép hoàn thành để có thể an bài hành trình cho sư đệ sư muội. Tất nhiên hắn cũng không thể để cho bầu không khí này giằng co thêm nữa.
 
Vì vậy Hàn Phong chủ động giảm bớt bầu không khí nói:
 
- Đã lâu không gặp!
 
Ngẫm lại thì Hàn Phong cũng không thể tìm được ra câu nói nào khác. Cuối cùng thì hắn cũng chỉ đành khách sáo nói ra một câu như vậy.
 
Mà Duẫn Băng Hinh thấy Hàn Phong chủ động chào hỏi. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lãnh nghiêm gật đầu, xem như là đã đáp lại Hàn Phong.
 
Sau đó nàng lại tiếp tục ghi chép. Một lúc sau nàng quay đầu nhì một đệ tử bên cạnh nói:
 
- Tiểu thất, ngươi dẫn bọn họ đến chỗ nghỉ chân.
 
Nói xong Duẫn Băng Hinh cũng không có liếc nhìn Hàn Phong mà cúi đấu chăm chú đến công việc của mình.
 
Hàn Phong thấy thế tự nhiên cũng không có muốn dây dưa mà làm mất mặt mình. Rất nhanh đoàn người Hàn Phong đi thep thanh niên được kêu là tiểu thất kia tiến nhập Thiên Thánh cốc.
 
Tuy rằng nhóm người Hàn Phong đã được đệ tử của Thiên Thánh cốc dẫn đi nhưng lúc này những đệ tử của các thế lực khác cũng cảm thấy hiếu kỳ và kinh ngạc ngước nhìn nhóm người Hàn Phong chậm rãi ly khai.
 
Bình Luận (0)
Comment