Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 477


Lúc này, Phạm Tùng lấy ra một cái túi nhỏ từ trong ngực áo.
 
Cẩn thận mở chiếc túi, Hàn Phong nhìn thấy trong đó đựng đầy những hạt cát đỏ tươi lấp lánh.
 
Những thứ này, Hàn Phong chưa từng thấy qua, đương nhiên không hiểu Phạm Tùng định lấy số cát này ra làm gì.
 
Chỉ thấy, Phạm Tùng dẫn ba người đến một cái sân trống trải sau hậu đường, sau đó tìm một nơi sạch sẽ.
 
Trong lúc ba người còn đang nghi hoặc, Phạm Tùng chậm rãi đỏ số cát màu đỏ trong túi ra ngoài.
 
Số cát đó được Phạm Tùng rải đều trên mặt đất.
 
Liền sau đó, Hàn Phong phát hiện, Phạm Tùng hình như đang dùng số cát đó vẽ hình một bộ y phục.
 
Mặc dù rất hiếu kì, nhưng Hàn Phong không lên tiếng làm phiền, hắn không nghĩ La Mạn cử người đến chỉ để chọc hắn cho vui.
 
Phạm Tùng làm vậy, chắc chắn phải có dụng ý nào đó.
 
Lại một lúc nữa, Hàn Phong phát hiện, trên mặt đất vốn rất sạch sẽ xuất hiện thêm một hình vẽ được vẽ bằng cát đỏ nữa.
 
Hình vẽ này hình tròn, bên trong có rất nhiều kí hiệu kì quái.
 
Đến đây, Hàn Phong cảm thấy hình như có chút ấn tượng quen thuộc, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra là gì.
 
Đúng lúc này, Phạm Tùng nhìn hình vẽ trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói:
 
- May quá, hoàn thành rồi!
 
- Đây là cái gì?
 
Tiêu Linh tiến lên mấy bước, hiếu kì nhìn vào hình vẽ trên mặt đất, hỏi.
 
Phạm Tùng nghe vậy, cung kính trả lời:
 
- Công chúa điện hạ đừng vội, xin hãy cho Phạm Tùng được lòng vòng một chút, đợi lát nữa, chủ nhân sẽ đích thân giải thích cho ba vị.
 
- Ngươi nói nửa ngày mà ta chẳng hiểu gì cả.
 
Bố Lôi Địch trong lòng đã có chút bực bội.
 
Phạm Tùng thấy vậy, cẩn thận thu lại nửa túi cát đỏ còn trong túi, sau đó lấy ra một viên bảo ngọc lớn bằng ngón tay cái.
 
Màu đỏ của viên ngọc giống y như màu của cát trên mặt đất.
 
Trong lúc ba người còn chưa hiểu ra vấn đề, Phạm Tùng mỉm cười, thần bí nói:
 
- Công chú điện hạ, Hàn Phong thiếu gia, và cả quản gia đại nhân, chuyện sắp xảy ra, có lẽ sẽ khiến mọi người có chút kinh ngạc, nhưng, đừng vội lo lắng, lát nữa chủ nhân sẽ xuất hiện ngay trước mặt ba người.
 
Phạm Tùng vừa dứt lời, không đợi ba người Hàn Phong phản ứng, ấn nhẹ viên ngọc màu đỏ trong tay.
 
Chỉ thấy viên bảo ngọc vốn trong suốt, đột nhiên phát ra hồng quang dịu dàng, liền sau đó, hồng quang bao phủ cả người Phạm Tùng.
 
Hồng quang hơi lóe lên, Phạm Tùng lập tức biến mất trước mặt ba người.
 
Nhìn khoảnh đất trống trước mặt, Tiêu Linh không kìm được, kinh ngạc thốt lên:
 
- Ông ta đâu?
 
Không đợi người khác trả lời, lớp cát mỏng nơi Phạm Tùng vừa đứng đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng đỏ cực mạnh.
 
Trong lúc ba người còn đang vô cùng kinh ngạc, hai bóng người từ từ xuất hiện trong luồng ánh sáng đỏ đó.
 
Không đợi Hàn Phong nhìn rõ dung mạo hai người, một giọng nói quen thuộc đã vang lên:
 
- Ha ha! Hàn Phong thân yêu! Lâu rồi không gặp!
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Hàn Phong ngây người, sau đó không kìm được, hô lên một tiếng:
 
- La Mạn?
 
Giọng nói đầu tiên nghe vậy, cười lớn nói:
 
- Ha ha! Hàn Phong thân yêu, ngươi vẫn còn nhớ ta, thật đúng là quá cảm động!
 
Vừa dứt lời, hai bóng người cũng dần dần lộ ra từ vòng sáng màu đỏ.
 
Hàn Phong bây giờ mới nhìn rõ, người đang đứng trước mặt hắn không phải La Mạn thì còn là ai nữa.
 
Sau lưng hắn, chính là Phạm Tùng, người vừa biến mất lúc nãy.
 
Mười năm không gặp, La Mạn bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, mặc dù không còn vẻ bốc đồng như thời niên thiếu, nhưng lại có thêm một chút trầm ổn, chắc chắn, nhất là hàng ria mép mờ mờ trên miệng, càng khiến người ta cảm thấy khí độ phi phàm.
 
Chỉ cần nhìn bộ dạng La Mạn, Hàn Phong biết hắn ở Thiên Nguyệt đế quốc, nhất định sống cũng không tệ.
 
Đúng lúc này, Bố Lôi Địch, người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Hàn Phong, khuôn mặt già nua đầy vẻ kích động, sau khi La Mạn vừa xuất hiện, ông liền tiến lên trước hai bước, đến trước mặt La Mạn, kích động hét lớn:
 
- Thiếu gia!
 
Nhìn thấy Bố Lôi Địch đứng trước mặt mình, La Mạn cũng nở một nụ cười rạng rỡ, dùng lễ tiết của nước bọn họ, ôm chầm lấy Bố Lôi Địch.
 
Một già một trẻ, một chủ một bộc, mặc dù mười năm xa cách nhưng tình cảm vẫn không hề ảnh hưởng, ngược lại càng khiến hai người nhớ nhau hơn.
 
Hàn Phong biết, từ sau khi thoát khỏi khu rừng u ám, rồi chuyển đến Thiên Nguyệt đế quốc, cả quãng đường gặp không ít hoạn nạn, nhưng nó lại khiến mọi người tin tưởng nhau hơn.
 
Nhìn hai người chân tình lưu lộ, Hàn Phong và Tiêu Linh chỉ đứng bên cạnh cười, không lên tiếng làm phiền họ.
 
La Mạn và Bố Lôi Địch sau khi ôm nhau xong, La Mạn nhìn Bố Lôi Địch, cười nói:
 
- Quản gia, ông sống ở đây có tốt không?
 
Bố Lôi Địch rõ ràng vẫn còn trong tâm trạng kích động, nghe vậy, chỉ gật gật đầu, nói:
 
- Tốt! Tốt lắm! Thiếu gia thì sao?
 
Có thể khiến một thiên giai cường giả như Bố Lôi Địch kích động như vậy, có thể thấy tình cảm chủ tớ giữa họ không hề bình thường.
 
Đương nhiên, đối với sự trung thành của Bố Lôi Địch, Hàn Phong cảm thấy bội phục vô cùng.
 
La Mạn nghe Bố Lôi Địch hỏi vậy, dang rộng hai tay, cười nói:
 
- Ngươi nhìn mà không thấy sao? Nhưng mấy năm nay ta đều rất nhớ quản gia, hôm nay được gặp, đúng là thật quá vui mừng.
 
Phạm Tùng nãy giờ chỉ cung kính đứng sau lưng La Mạn, người hơi cúi, miệng mỉm cười, lặng lẽ nhìn hai người, không nói gì.
 
Sau khi cùng Bố Lôi Địch hàn huyên chuyện cũ xong, La Mạn đến trước mặt Hàn Phong, đầu tiên quan sát từ đầu đến chân hắn, say đó giả bộ nheo nheo mắt nhìn Tiêu Linh bên cạnh.
 
Hàn Phong thấy vậy, biết La Mạn đang đùa, nên cũng không giận, chỉ nói:
 
- Được lắm La Mạn, thấy ngươi mặt mũi trầm ổn, khí độ phi phàm, không ngờ chớp mắt đã hồi phục bản tính rồi.
 
La Mạn nghe vậy, bật cười, thu lại ánh mắt, đầu tiên gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, nói:
 
- Không ngờ sau lần từ biệt ở Hồng Diệp Thành, đến bây giờ mọi người lại thay đổi nhiều như vậy, cô gái xinh đẹp bên cạnh ngươi lừa được ở đâu vậy?
 
Nghe La Mạn nói, Hàn Phong mới nhớ ra, năm đó lúc hắn cùng Tiêu Linh rời đi, dung mạo Tiêu Linh vẫn chưa hồi phục, chẳng trách lúc nãy La mạn dám bạo gan nhìn cô như vậy, thì ra hắn vẫn chưa nhận ra Tiêu Linh.
 
Tiêu Linh rất hiểu tính khí La Mạn, nên không cảm thấy khó chịu trước hành động của hắn, bây giờ nghe nói mới biết thì ra La Mạn không nhận ra mình, chỉ mỉm cười, cong môi, thì thầm nói:
 
- La Mạn, không nhận ra ta sao?
 
Nghe Tiêu Linh nói vậy, La Mạn đầu tiên ngây ra, sau đó lộ vẻ suy nghĩ.
 
Một lúc sau, La Mạn đột nhiên ngẩng đầu, mặt chấn động, mắt đầy vẻ khó tin, chỉ vào Tiêu Linh, lắp bắp nói:
 
- Cô… cô… cô là Liên Linh cô nương?
 
Nhìn biểu tình chấn động của La Mạn, Tiêu Linh cũng phải bật cười, chậm rãi nói:
 
- Xem ra huynh vẫn chưa quên ta, nhưng ta tên Tiêu Linh, huynh vẫn nên gọi ta là Tiêu Linh thì tốt hơn!
 
- Rốt… rốt cục là chuyện gì? Thực sự không thể tin được!
 
La Mạn không ngừng quan sát Tiêu Linh, miệng lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.
 
Hàn Phong bên cạnh thấy vậy, tiếp lời nói:
 
- Cô ấy đúng là Tiêu Linh, lúc chúng ta rời đi, không phải nói đã tìm ra cách chữa trị vết thương cho ấy sao, đây mới chính là khuôn mặt thật của Linh Nhi.
 
- Thật khiến người ta không thể tin nổi, ta còn tưởng ngươi chỉ là…
 
La Mạn nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
 
Hàn Phong tiếp lời:
 
- Ngươi định nói, tưởng ta chỉ nói vậy để an ủi Linh Nhi, đúng không?
 
Nghe vậy, La Mạn chỉ cười bối rối, sau đó trả lời:
 
- Là ngươi nói đấy nhé, ta không có nói gì hết.
 
- Ha ha, xem ngươi kinh doanh mấy năm nay, càng lúc càng giảo hoạt!
 
Hàn Phong trêu chọc.
 
Bình Luận (0)
Comment