Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 66


Đứng trước cánh rừng liễu không quá rậm rạp, Hàn Phong nhón chân, phóng tầm mắt qua những tầng liễu rủ, hình ảnh một cô gái với bộ quần áo màu trắng tuyết lọt vào mắt hắn.
 
Cô gái che một lớp mạng mỏng trước mặt, giấu đi khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt đen tràn ngập linh tính. Bộ quần áo màu trắng tuyết phối hợp với thần tình chuyên chú khiến cô như xuất thần.
 
Cô gái áo trắng ngồi trên một chiếc ghế đá trong rừng liễu, trước mặt cô là một chiếc bằng huyền cổ cầm vô cùng quý giá.
 
Nhìn cảnh tượng này, Hàn Phong trong lòng không khỏi nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, vẫn là bộ quần áo đó, vẫn là cây đàn đó.
 
Hàn Phong không ngờ, kiếp này vẫn có thể gặp lại được cô.
 
Sự xuất hiện của Hàn Phong không khiến cô gái áo trắng chú ý.
 
Chỉ thấy cô thần tình chuyên chú, hai bàn tay trắng ngọc không ngừng gẩy nhẹ dây dàn, đùa giỡn với những âm thanh dìu dặt.
 
Tiếng đàn như đôi cánh bướm, chớp động linh hoạt, lấp lánh không ngừng như ánh sáng viễn cổ vẫn còn lưu lại giữa thiên không.
 
Âm thanh mỹ diệu đó khiến Hàn Phong như say như ngốc.
 
Hàn Phong không lên trước làm phiền mà lựa chọn ngồi trên một cành dương liễu, nhắm mắt thưởng thức, thần sắc thanh u lộ rõ trên mặt.
 
Dần dần, cô gái áo trắng dường như cảm nhận được có điều khác biệt, tiếng đàn đang dìu dặt đột nhiên chuyển sang dồn dập nặng nề, một cảm giác dồn nén cường liệt xuyên qua tiếng đàn, thấm nhập vào tim Hàn Phong.
 
Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng thì tiếng đàn đã lại chuyển biến, những âm thanh gấp gáp, nhẹ nhàng không ngừng nhảy nhót trên dây đàn.
 
Trái tim dường như cũng nhảy nhót theo những âm thanh đó.
 
Tiếng đàn dịu mỹ như gió nhẹ thổi qua nhành liễu, linh động như nước suối luồn khe.
 
Một lúc lâu sau tiếng đàn mới dừng, chỉ lưu lại từng trận hồi âm kì ảo. Cô gái áo trắng lúc này đã ôm cổ huyền, nhẹ bước rời đi.
 
Hàn Phong không đuổi theo mà đừng nguyên chỗ cũ, nhìn theo cô gái cho đến khi khuất hẳn.
 
Mặc dù hắn rất muốn nói chuyện với cô gái nhưng hắn biết sự đường đột này sẽ khiến đối phương sợ hãi. Sau này muốn còn tiếp tục nghe được tiếng đàn, Hàn Phong phải biết tự hài lòng.
 
Hắn cũng không muốn làm phiền đối phương.
 
Có lẽ vì mối quan hệ với kiếp trước nên Hàn Phong luôn giữ một cảm giác đặc biệt với cô gái áo trắng.
 
Ở kiếp trước, cô có một thân phận nổi bật, tuổi vừa hai mươi đã chinh phục nhân tâm với tuyệt thế vô song cầm kì. Cả đại lục, không ai là không mê hoặc tiếng đàn của cô.
 
Ngay cả những tuyệt thế cường giả cũng phải tự động tìm đến, chỉ mong may mắn nghe cô đàn một lần.
 
Hàn Phong kiếp trước chỉ là một kẻ gặp nạn trên còn đường tu luyện, với thân phận của hắn, đương nhiên rất khó sản sinh quan hệ với cô gái áo trắng.
 
Kiếp trước, Hàn Phong tổng cộng được nghe cô đàn ba lần.
 
Cả ba lần đều khiến Hàn Phong không sao quên được, hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
 
Nhưng sau khi biết được thân thế của cô gái áo trắng thì hắn liền hiểu ra vấn đề.
 
Có thể vì những gì hai người gặp phải đều là khổ cực vất vả khiến nội tâm hắn sản sinh một loại cộng minh. Và những hi vọng cho tương lai cũng như không chịu khuất phục trước số mệnh trong tiếng đàn của cô gái thấm nhập vào tim Hàn Phong, đốt cháy lại hi vọng trong hắn, giúp hắn kiên cường đến cùng.
 
Sau này, trải qua một quá trình nỗ lực không mệt mỏi, hắn trở thành thành một thiên giai cường giả khi tuổi đời mới chỉ bốn trăm tuổi.
 
Sau này Hàn Phong biết thân phận thực sự của cô gái áo trắng là công chúa của Thiên Nguyệt đế quốc, từ lúc sinh ra cô đã nhận được ngàn vạn tình yêu thương.
 
Thiên Nguyệt đại đế đặt tên cho cô con gái nhỏ mà mình thương yêu nhất là công chúa Khuynh Thành.
 
Khuynh Thành không chỉ là thân phân hiển hách mà càng lớn, Thiên Nguyệt đại đế càng coi cô như viên minh châu trong tay, trân trọng như bảo vật.
 
Khuynh Thành công chúa không chỉ có dung mạo tuyệt thế mà thi từ ca phú cái nào cũng tinh thông, thật đúng là được ông trời ưu ái.
 
Danh tiếng của Khuynh Thành công chúa truyền đến mỗi tấc đất trên Thiên Nguyệt đế quốc. Mỗi người, nhất là đám thanh niên trai trẻ ai cũng muốn được nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Khuynh Thành công chúa một lần.
 
Thiên Nguyệt đại đế vì thế lại càng yêu thương cô hơn, tăng cường những tầng bảo hộ xung quanh nhằm bảo vệ sự an toàn cho Khuynh Thành công chúa. Còn Khuynh Thành công chúa từ nhỏ đam mê cầm nghệ, cô không thích ra ngoài, ngày ngày ở trong ngôi nhà độc lập mà Thiên Nguyệt đại đế đặc biệt xây dựng cho riêng cô, sống cuộc sống thanh nhã.
 
Khiến vô số nam tử phải buồn bã, nuối tiếc không thôi.
 
Nhưng, có lẽ vì trời ghen hồng nhan, ngay cả ông trời cũng phải ghen tỵ với sự hoàn mỹ của Khuynh Thành công chúa. Năm công chúa mười ba tuổi, đột nhiên trúng phải một loại kì độc, loại kì độc này mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng công chúa nhưng lại hủy hoại dung mạo cô, biến cô từ một công chúa tài sắc vô song trong một đêm trở thành một con quái vật.
 
Đả kích này đối với cô gái chưa đầy mười ba tuổi như Khuynh Thành công chúa mà nói, vô cùng nặng nề.
 
Nghe nói, lúc Thiên Nguyệt đại đế nghe được tin này, giận đến mức nôn ra máu.
 
Sau đó, Thiên Nguyệt đại đế vội vàng mời các vị danh y, luyện dược sư từ khắp các nơi trong cả nước đến giúp Khuynh Thành công chúa trị bệnh. Đáng tiếc, không một ai tìm ra cách giải loại kì độc này.
 
Thiên Nguyệt đại đế vô cùng tức giận, tuyên bố sẽ tìm ra hung thủ hãm hại Khuynh Thành công chúa, báo thù cho cô.
 
Nhưng, ngày thứ hai sau khi phát lệnh, Khuynh Thành công chúa bất ngờ biến mất.
 
Thiên Nguyệt đại đế lo lắng vô cùng, phái vô số người đi tìm kiếm, nhưng tìm khắp đế đô cũng không thấy bóng dáng công chúa hay dấu vết mà cô để lại.
 
Vẻ đẹp và tài khí của Khuynh Thành công chúa giống như một mùi hương, thoảng qua trong chớp mắt.
 
Dần dần, người ta cũng quên mất cô, chỉ thỉnh thoảng có người nhớ lại thì nhắc đến tên Khuynh Thành công chúa, nhưng phần lớn đều lắc đầu nuối tiếc sau đó không nói gì thêm nữa.
 
Không ai ngờ, mấy chục năm sau, Khuynh Thành công chúa đáng thương, bây giờ lấy tên là Liên Linh, tay ôm băng huyền cổ cầm, xuất hiện lại trong mắt thế nhân.
 
Liên Linh đeo mạng trắng, che kín toàn bộ khuôn mặt để không ai có thể nhận ra cô. Dựa vào cầm kĩ tuyệt thế của mình, Liên Linh nổi danh khắp đại lục, được bao nhiêu người ngưỡng mộ.
 
Một số cường giả nguyện cam tâm tình nguyện đi theo bảo vệ cho cô, chỉ mong được tiếp cận với tiên âm.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong cũng phải thở dài nuối tiếc, ai ngờ Liên Linh kì nghệ vô song, nổi danh đại lục kiếp trước, lúc này lại đang trốn trong rừng liễu, lấy đàn làm bạn.
 
Giai nhân mà kiếp trước khổ sở kiếm tìm, muốn nhìn cũng chẳng được bây giờ xuất hiện bên cạnh mình, Hàn Phong không khỏi cảm khái sự kì diệu của vận mệnh.
 
Đêm đó, Hàn Phong tu luyện vô cùng thuận lợi, không biết có phải vì tiếng đàn của Liên Linh không mà hắn cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
 
Ngày thứ hai, Hàn Phong lại tìm đến khu rừng liễu, từ xa đã thấy bóng áo trắng thấp thoáng bên trong.
 
Hàn Phong mừng thầm, nhưng không lên trước quấy rầy mà đứng nguyên chỗ cũ, im lặng lắng nghe.
 
Tiếng đàn vẫn du dương dịu mỹ như vậy.
 
Không hay không biết, một ngày lại trôi qua. Mãi đến lúc Liên Linh ôm đàn rời đi Hàn Phong mới thanh tỉnh trở lại.
 
Những ngày tiếp theo, ngoài việc tu luyện và luyện dược ra, Hàn Phong có thêm một việc nữa để làm. Đó là chạy đến cánh rừng liễu ven sông, lặng lẽ chìm đắm trong tiếng đàn.
 
Mỗi lần đến đây, Hàn Phong không khỏi cảm thán cho vận mệnh may mắn của mình, kiếp trước cầm nghệ Liên Linh nổi danh đại lục, vô số người muốn nghe cô đàn một bản cũng không được.
 
Vậy mà bây giờ hắn có thể nghe người kì nữ này đánh đàn mỗi ngày, nếu để cho người của kiếp trước biết được, chắc họ sẽ ghen tỵ đỏ mắt mất.
 
Bình Luận (0)
Comment