Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 91


Nghe Trầm Ngọc miêu tả xong, hàn Phong nhìn Bố Lôi Địch bên cạnh La Mạn, mắt tràn ngập vẻ kinh chấn động.
 
Nhưng nghe Trầm Ngọc nói, Hàn Phong có thể xác nhận, Bố Lôi Địch - người luôn có mặt bên cạnh La Mạn, người thường ngày không để lộ ra bất cứ điều gì, là một thiên giai cường giả.
 
Đương nhiên, thiên giai cường giả mặc dù cường đại những cũng không thể dùng khó thế giết chết hai địa giai đỉnh phong cao thủ. Chỉ là Bố Lôi Địch ra tay quá nhanh, Trầm Ngọc không biết đấu khí đương nhiên không thể phát hiện.
 
Hàn Phong tự nhận, dù là mình ở thời kì đỉnh cao, cũng không thể giết chết hai địa giai đỉnh phong cao thủ trong nháy mắt.
 
Có thể thấy, thực lực của Bố Lôi Địch không dừng ở thiên giai võ giả bình thường, mà là một thiên giai cường giả người thực viêc thực, so với Hàn Phong của kiếp trước mà nói, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều.
 
Thật không ngờ, Bố Lôi Địch nhìn gầy yếu thế kia, lại có thực lực đáng sợ như vậy. Hơn nữa xem ra bọn La Mạn cũng không biết, có thể nhận ra điều đó từ biểu tình chấn động trên mặt La Mạn.
 
Lúc này, hai người có lẽ đã trao đổi xong, La Mạn dẫn Bố Lôi Địch đến trước mặt Hàn Phong.
 
Đến trước mặt Hàn Phong, La Mạn cười khổ nói:
 
- Về việc này, ta cũng vừa mới biết.
 
Hàn Phong gật gật đầu, thể hiện đã hiểu, cho dù La Mạn có ý giấu hắn chuyện này thì cũng không có gì quan trọng.
 
Sau đó, La Mạn nói sơ chuyện của Bố Lôi Địch cho hắn biết.
 
Sau đó, Hàn Phong lại giải thích lại với hai cô gái sau lưng.
 
Vốn dĩ thiên giai cao thủ Bố Lôi Địch từng được ông La Mạn cứu mạng, để đền ơn, Bố Lôi Địch ở lại trong gia tộc La Mạn, làm một quản gia bình thường, trừ ông nội của La Mạn ra, không ai biết thực lực thực sự của ông.
 
Nếu như không phải lúc nãy quá nguy cấp, Bố Lôi Địch chưa chắc đã để lộ thân phận thiên giai cường giả của mình.
 
Nghe La Mạn giải thích xong, Hàn Phong liền hiểu ngay một loạt những sự việc trước đây.
 
Tại sao bọn La Mạn không biết gì về U Ám sâm lâm mà lại dám xông vào. Sau này La Mạn nói là ý kiến của Bố Lôi Địch, lúc này hắn hiểu, thân là thiên giai cường giả Bố Lôi Địch, đương nhiên đã từng thăm qua U Ám sâm lâm, đương nhiên hiểu rất rõ tình hình trong đó.
 
Cũng hiểu tại sao họ lang thang trong U Ám sâm lâm bao nhiều ngày mà vẫn bình an vô sự, tất cả là vì có sự giúp đỡ âm thầm của Bố Lôi Địch.
 
Sau này, chuyện chẳng may đụng phải thiên giai ma thú cửu u bạch hổ, cũng là vì cửu u bạch hổ vừa mới sinh Tiểu Bạch, cảm nhận được khí thế trên người Bố Lôi Địch nên mới sản sinh địch ý.
 
Cuối cùng, cũng vì có Bố Lôi Địch ngầm bảo vệ, La Mạn mới có thể may mắn thoát nạn.
 
Tiếp đó, hàn Phong lại nghĩ đến những lời Bố Lôi Địch nói khi nhìn thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đánh nhau mấy ngày trước.
 
Thì ra Bố Lôi Địch mượn cơ hội đó chỉ điểm mình, xem ra ông ta đã nhận ra việc mình có tiên thiên đấu khí.
 
Buồn cười là lúc đó, hắn vẫn nghĩ đó chỉ là một hành động đơn thuẩn của Bố Lôi Địch.
 
Trừ những chuyện ấy ra, Hàn Phong nhớ lại những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, bây giờ ngẫm lại những chuyện nhỏ ấy hầu như đều phản ánh sự khác biệt của Bố Lôi Địch.
 
Nhưng, không ai ngờ, Bố Lôi Địch là một thiên giai cường giả.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong cũng phải cười khổ.
 
Lúc này, ánh mắt nhìn Bố Lôi Địch đã trở nên có chút khác thường.
 
Đương nhiên, Hàn Phong ngoài cảm giác kinh ngạc ban đầu cũng không có ý nghĩ nào khác. Thực lực của hắn mặc dù mới ở nhân giai nhưng vẫn duy trì tâm thái kiếp trước, hơn nữa hắn tin, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, đạt tới thiên giai không phải vấn đề gì khó khăn.
 
Tiểu cô nương Trầm Ngọc thì ngược lại, lão quản gia hiền lành thường ngày, đột nhiên biến thành thiên giai cường giả khiến người ta nể sợ, nhất thời có chút không kịp phản ứng, đôi mắt đẹp mở to, hiếu kì nhìn Bố Lôi Địch.
 
Đối với phản ứng của mọi người, Bố Lôi Địch sớm đã lường trước, cũng không để tâm, thu hết toàn bộ khí tức, mỉm cười với Trầm Ngọc và lại quay về bộ dạng của một lão quản gia hiền từ của thường ngày.
 
Nhưng, trừ tiểu nha đầu Trầm Ngọc suy nghĩ đơn thuần ra, những người khác tâm thái ít nhiều đều có chút biến hóa.
 
Ngay cả La Mạn cũng vậy.
 
Mặc dù trước đây không biết thực lực thật sự của Bố Lôi Địch, hắn vẫn rất kính trọng ông, không phải chỉ vì Bố Lôi Địch hiểu biết rộng, mà vì Bố Lôi Địch đã chấp chưởng cả gia tộc từ thời ông nội hắn, trung thành tuyệt đối, cho đến bây giờ hắn lưu vong bên ngoài, ông vẫn trung thành như vậy.
 
Nhưng lúc hắn biết bị quản gia vô cùng đáng kính ấy là một thiên giia cường giả, đầu óc nhất thời có chút ngây ngô.
 
- Chuyện gì vậy, bọn Tôn lão sao đi mãi mà chưa thấy về?
 
Đỗ Bán Thành ngồi trong thảnh phủ đại sảnh, mày nhíu chặt, ngữ khí lạnh nhạt nói.
 
Sau lưng hắn, một vị lão giả địa vị có vẻ không thấp thấy Đỗ Bán Thành hỏi vậy, thấp giọng nói:
 
- Đại nhân, có cần phái người đi xem không!
 
Đỗ Bán Thành suy nghĩ một lúc, cũng gật gật đầu, gọi thủ hạ, dặn dò hắn đi kiểm tra.
 
Không biết vì sao, Đỗ Bán Thánh đột nhiên cảm thấy bất an, nhưng sau đó lập tức nghĩ đến thực lực của bọn Tôn lão, trong Hồng Diệp Thành này có thể coi là mạnh nhất, nên cũng yên tâm hơn.
 
Phải biết, hắn có thể ngồi vững ở vị trí thành chủ Hồng Diệp Thành này, một nửa công lao thuộc về bọn Tôn lão.
 
Có thể quen được hai người Tôn lão, cũng là một sự vô tình.
 
Hai mươi năm trước, huynh đệ Tôn thị sớm đã là những địa giai cao thủ nổi tiếng, lại bởi vì hai người là huynh đệ song sinh nên phối hợp vô cùng ăn ý.
 
Dù gặp phải địch thủ cao hơn hai người họ một bậc, họ cũng có thể đối phó dễ dàng.
 
Nhưng vì lúc đó hai người vô tình chọc giận một thiên giai cường giả, bị thiên giai cường giả đó truy sát. Mặc dù cuối cùng chạy thoát thành công, nhưng bởi vì vết thương quá nặng, gần như chỉ còn thở thoi thóp.
 
Đúng lúc đó, Đỗ Bán Thành vừa mới trở thành thành chủ Hồng Diệp Thành đi qua, nhìn thấy hai người trọng thương, liền cứu hai huynh đệ họ.
 
Sau khi vết thương của hai huynh đệ lành, vô cùng cảm kích với Đỗ Bán Thành, đương nhiên không muốn liên lụy đến ân nhân cứu mạng nên nói cho Đỗ Bán Thành biết họ có đắc tội với một thiên giai cường giả, nếu như còn tiếp tục ở lại đây sẽ dẫn đến họa truy sát.
 
Lúc đó Đỗ Bán Thành vừa mới đến Hồng Diệp Thành, vị trí vẫn chưa ổn, nghe hai người họ nói vậy, trong lòng cũng có chút do dự.
 
Xét cho cùng Đỗ Bán Thành cũng là nhân vật, với thế lực lúc đó căn ản không thể quét sạch mọi thế thế lực trong Hồng Diệp Thành nhưng cuối cùng vẫn mạo hiểm giữ hai người họ lại.
 
Huynh đệ Tôn thị đương nhiên cảm kích không cầm nổi nước mắt, sau này giup đỡ Đỗ Bán Thành giải quyết hơn một nửa những kẻ ngáng đường, giúp hắn nắm bắt thành công Hồng Diệp Thành đại quyền.
 
Sau đó huynh đệ Tôn thị bắt đầu bế quan khổ tu, hai năm sau cuối cùng đạt tới địa giai đỉnh phong, chuyên môn nghiên cứu ra một bộ kích sát thiên giai cường giả hợp kích chi thuật.
 
Cuối cùng thực sự giết chết thiên giai cường giả đó.
 
Từ đó trở đi, huynh đệ Tôn thị tọa trấn ở Hồng Diệp Thành, các thực lực lớn nhỏ xung quanh không ai dám đắc tội với Đỗ Bán Thành.
 
Những thế lực đó không phải không nói không có địa giai cường giả, nhưng địa giai võ giả có thể giết chết thiên giai cường giả, chỉ có huynh đệ Tôn thị mà thôi.
 
Mặc dù chỉ là một thiên giai cường giả, nhưng thiên giai chi uy không hề nhỏ, có thể giết chết thiên giai võ giả, danh tiếng của Tôn thị huynh đệ càng thêm nổi.
 
Đỗ Bán Thành nghĩ lại những chuyện này, cũng cảm thấy sự lựa chọn trước đây của mình là đúng đắn.
 
Đúng lúc đó, tên thuộc hạ ban nãy bước nhanh vào trong, mặt có chút kinh hoảng.
 
- Kiểm tra được chưa? Bọn Tôn lão đang lừng khừng ở đâu vậy?
 
Đỗ Bán Thành lạnh lùng hỏi.
 
- Đại nhân! Bọn Tôn lão… chết rồi!
 
Tên thuộc hạ sợ hãi nói.
 
- Cái gì!
 
Đỗ Bán Thành đứng bật thân hình có chút béo phì của mình dậy.
 
Thúy lục cổ ngọc trong tay trực tiếp rơi xuống đất, chát một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.
 
- Ngươi nói lại lần nữa!
 
Đỗ Bán Thành không sao giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong mắt, có chút không tin vào tai mình.
 
Tên thuộc hạ thấy Đỗ Bán Thành như vậy, đành phải liều mạng nói:
 
- Lúc nãy các huynh đệ tìm thấy thi thể của bọn Tôn lão trong khu rừng ngoài ngoại ô, còn tên thiếu niên Hàn Phong cùng đồng bọn của hắn gần như không bị thương tổn gì.
 
- Sao lại có thể! Sao lại có thể như vậy được!
 
Đỗ Bán Thành dường như không tin vào tai minh. Thực lực huynh đệ Tôn thị thế nào, hắn rõ hơn ai hết, làm sao có người giết họ được, hay là sau lưng tên thiếu niên Hàn Phong có thiên giai cường giả bảo hộ.
 
Nghĩ đến đây, Đỗ Bán Thanh thoáng rùng mình, đột nhiên nghĩ, ngộ nhỡ thiên giai cường giả đó vì chuyện này mà tìm đến,vậy tính mạng của hắn cũng không còn, ngay cả huynh đệ Tôn thị còn không là đối phủ của hắn, tin rằng Hồng Diệp Thành không còn cường giả nào có thể địch nổi.
 
Thiên giai cường giả không phải con chó con mèo bên đường, chỉ cần muốn là bắt được một đống.
 
Thiên giai cường giả trên cả đại lục này tổng cộng cũng không được bao nhiêu.
 
Phản ứng của Đỗ Bán Thành thế nào, bọn Hàn Phong không biết, cho dù biết thì cũng không có gì phải sợ. Bây giờ đã có Bố Lôi Địch, đương nhiên không còn gì phải lo lắng nữa.
 
Mấy ngày tiếp theo, Hàn Phong đều ở trong nhà.
 
Tát Khắc sớm đã vứt hai thi thể đó vào rừng và cũng không xử lý gì nhiều.
 
Bởi vì Hàn Phong nghĩ, Đỗ Bán Thành không thấy hai người bọn họ về báo cáo, nhất định sẽ phái người đến kiểm tra, đến lúc đó không tìm thấy thi thể, Đỗ Bán Thnh cùng lắm chỉ đoán được hai người họ đã bị hại, còn cụ thể thế nào thì không biết, thà cứ trực tiếp ném thẳng ra bên ngoài.
 
Hơn nữa, bây giờ có một thiên giai cường giả như Bố Lôi Địch tọa trấn, dù Đỗ Bán Thành có muốn gây chuyện thì cũng phải suy nghĩ chán chê.
 
Bởi vì thực lực đã bại lộ, Bố Lôi Địch cũng không giấu giếm thêm nữa, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà hương dẫn cho Tát Khắc và Hàn Phong tu luyện.
 
Hôm đó, Tát Khắc hôn mê tỉnh lại, biết được Bố Lôi Địch là thiên giai cường giả lại càng bội phục hơn, đối với một người đơn giản như Tát Khắc mà nói, hắn bội phục nhất là cường giả, hơn nữa với những thiên giai cường giả hơn hẳn bản thân như Bố Lôi Địch hắn lại càng bội phục.
 
Hai ngày nay được Bố Lôi Địch hướng dẫn, Tát Khắc cảm thấy hình như đã có dấu hiệu đột phá.
 
Phát hiện này khiến hắn mừng đến phát điên, phải biết hắn đã dừng ở địa giai thất phẩm mười năm nay, cứ tưởng cả đời này sẽ không tiến thêm được nữa.
 
Không ngờ chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đấu khí trong cơ thể rõ ráng có dấu hiệu đột phá, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng.
 
Sau khi biết tình hình Tát Khắc, Bố Lôi Địch chỉ điểm cho hắn thêm mấy câu nữa, bảo hắn vào phòng bế quan hai ngày, hi vọng dủ để đột phá.
 
Tát Khắc đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, ngoài ra Hàn Phong còn đặc biệt dùng số nguyên liệu còn lại luyện chế một viên hỏa linh tăng ích tán cho Tát Khắc hòng giúp hắn tấn cấp thuận lợi.
 
Hành động này Hàn Phong khiến Tát Khắc cảm kích vạn phần. Mặc dù hắn có chút thô lỗ, nhưng cũng hiểu giá trị của hỏa linh tăng ích tán. Bây giờ có Bố Lôi Địch chỉ điểm và hỏa linh tăng ích tán của Hàn Phong giúp đỡ, hắn tin rằng lần này mình nhất định sẽ đột phá.
 
Trong sân, vì Tát Khắc đã bắt đầu bế quan nên lúc này chỉ còn Bố Lôi Địch và Hàn Phong hai người.
 
Về phần La Mạn, so với tu luyện, hắn có hứng thú với kinh doanh hơn nên bản thân Bố Lôi Địch cũng không biết làm gì.
 
Nhưng tình hình thân thể của Hàn Phong khiến ông có chút hiếu kì. Tiên thiên đấu khí hầu như chỉ xuất hiện trên người thiên giai cường giả, bây giờ lại xuất hiện trên người Hàn Phong, sao có thể không ngạc nhiên được.
 
Với nghi hoặc của Bố Lôi Địch, Hàn Phong không ngạc nhiên gì, hắn đương nhiên biết bí mật này của mình không thể qua được mắt một thiên giai cường giả như Bố Lôi Địch. E rằng ngay từ lần đầu gặp mặt trong U Ám sâm lâm, Bố Lôi Địch đã đoán ra tu vi thực sự của hắn.
 
Đương nhiên, Hàn Phong cũng không có gì để giấu diếm, kể lại tình huống dẫn đến việc có được tiên thiên đấu khí một cách đơn giản. Còn chuyện sống lại, hắn đương nhiên không nói với người khác.
 
Nghe xong nguyên nhân hoang đường của Hàn Phong, Bố Lôi Địch trừ kinh ngạc ra, chỉ có thể cảm thán vận khí của Hàn Phong quá tốt.
 
Ông không hề nghi ngờ tính chất thật giả trong những lời Hàn Phong nói, dù sao những chuyện thế này cũng chưa từng xảy ra, Hàn Phong có thể có được tiên thiên đấu khí coi như là do vận khí của hắn.
 
Hơn nữa lúc Hàn Phong hỏi có phải lần trước Bố Lôi Địch mượn cớ chỉ điểm cho hắn không, Bố Lôi Địch cũng dứ khoát gật đầu thừa nhận.
 
Sau đó, hai người bắt đầu giao lưu. Bố Lôi Địch vốn dĩ chỉ định chỉ điểm cho Hàn Phong một vài thứ liên quan đến tiên thiên đấu khí, nhưng càng trao đổi, Bố Lôi Địch càng ngạc nhiên phát hiện rất nhiều quan điểm mà Hàn Phong nói đều là những lý luận mà ông chưa từng nghe thấy.
 
Nhưng chỉ cần chuyên tâm nghiền ngẫm những lý luận đó, sẽ phát hiện chúng rất mới mẻ và cũng rất có đạo lý.
 
Hàn Phong càng đưa ra nhiều lý luận mới mẻ, ánh mắt Bố Lôi Địch ban đầu còn là hiếu kì, nhưng cuối cùng đã trở thành chấn động.
 
Thậm chí, dưới những lý luận mới mẻ đó, Bố Lôi Địch có thể tìm ra rất nhiều câu trả lời cho những vấn đề khó khăn trên phương diện tu luyện tích lũy bao nhiêu năm nay.
 
Mấy chục năm nay, tu vi của ông không hề tiến bộ, bây giờ những vấn đề đó được hóa giải, tự nhiên bỗng có cảm giác tinh tiến.
 
Phát hiện này khiến vị quản gia thường ngày trầm ổn không khỏi vui mừng.
 
Phải biết, sau khi tiến nhập thiên giai, tu vi muốn tiến thêm một bước khó khăn dị thường. Bây giờ đấu khí đã đình trệ trong cơ thể bấy lâu này đột nhiên biến hóa, bảo ông không kích động sao được.
 
Tất cả là nhờ vào những lý luận mới mẻ của Hàn Phong, ánh mắt nhìn Hàn Phong của Bố Lôi Địch không khỏi càng thêm hiếu kì.
 
Ông không thể nghĩ được vi sư phụ thần bí - nhân vật đứng sau người thiếu niên này thực lực thế nào mà có thể hiểu được những lý luận tinh diệu như vậy.
 
Kì thực sau lưng Hàn Phong không có vị sư phụ thần bí nào hết. Những gì hắn nói đều là lý luận của vài trăm năm nữa. Ở thời điểm đó, không ai trên đại lục là không biết đến những thứ đó.
 
Chỉ có điều kiếp này những lý luận đó chưa được người ta biết đến mà thôi.
 
Không thể không nói, Bố Lôi Địch không hổ danh là thiên giai cường giả, kinh nghiệm phong phú của ông cũng giúp Hàn Phong thu thập không ít. Dù sao kiếp trước hắn đã bước vào thiên giai, lại tự nhiên sống lại nhưng kinh nghiệm vẫn chưa bằng được Bố Lôi Địch.
 
Bây giờ Bố Lôi Địch truyền lại kinh nghiệm của mình cho Hàn Phong, khiến Hàn Phong bắt đầu có chút cảm ngộ.
 
Sau khi hai địa giai đỉnh phong cao thủ bị Bố Lôi Địch giết chết một cách dễ dàng, đã mấy ngày nay, bên thành chủ không thấy phản ứng gì hết.
 
Nhưng Hàn Phong nghĩ, nếu như hắn là Đỗ Bán Thành, e rằng cũng không dám tìm đến làm phiền, hai địa giai đỉnh phong huynh đệ ấy thực lực xác thực như vậy, vậy mà vẫn bị Bố Lôi Địch trảm sát.
 
Không cần nghĩ cũng biết, Đỗ Bán Thành tám phần là đã biết sợ.
 
Bình Luận (0)
Comment