Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 244

Lại là một câu cẩu tạp chủng!

Trong lòng chỉ muốn báo thù cho muội muội, đem Trần Hạo bầm thây vạn đoạn, Phạm Phóng cũng chưa nhận thấy được cách đó không xa thiếu nữ váy lam ở dưới khăn che mặt màu đen khẽ cắn môi xinh, ánh mắt lại tản mát ra một tia sát khí nồng đậm lạnh lẽo thấu xương.

“Hả?”

Niếp Vạn Sơn lại là đã nhận ra thiếu nữ váy lam khác thường, chẳng qua giờ phút này thiếu nữ váy lam cùng hắn đều là ở phía sau Phạm Phóng, mà Phạm Phóng lại là đứng ở cửa cung điện, từ góc độ này xem ra, làm Niếp Vạn Sơn hiểu sai ý, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nàng và Trần Hạo kia cũng có thù? Hay Trần Hạo này giao hảo với Lãnh Diệc Hàn, ta chưa chắc không thể dùng hắn đến đả kích Lãnh Diệc Hàn một chút...”

“Phạm Phóng phải không?”

Vèo!

Khóe miệng Niếp Vạn Sơn lộ ra một cỗ ngạo nghễ, thân hình nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở bên người Phạm Phóng.

“Sao? Niếp huynh chẳng lẽ muốn nhúng tay?”

Ðang giận không thể át Phạm Phóng nhất thời nhíu mày, lạnh giọng nói. Nếu đổi là người khác, giờ phút này hắn đã sớm một chưởng đập chết, nhưng Niếp Vạn Sơn cường đại, hắn lại không dám.

“Không sai! Chẳng qua ngươi đừng lo. Niếp Vạn Sơn ta là giúp ngươi. Giết hắn do ngươi tới, ta chỉ muốn dạy dỗ hắn trước một trận là được, nhìn thấy cẩu tạp chủng Bách Triều bảng, ta không dạy dỗ, trong lòng sẽ rất khó chịu, nhất là người cùng cẩu tạp chủng Lãnh Diệc Hàn giao hảo... Khụ khụ, quên, ngươi cũng là đệ tử Bách Triều bảng, chẳng qua ta cũng không có ý tứ nói ngươi, ha ha...”

Sắc mặt Phạm Phóng trở nên tương đối khó coi. Nếu không phải giờ phút này mục tiêu của hắn là chém giết Trần Hạo, sợ là đã sớm động thủ với Niếp Vạn Sơn.

...

“Trần Hạo còn chưa ra, hẳn là sợ rồi sao? Phạm Phóng này khí tức thật quá khủng bố, nửa bước Nguyên Anh...”

“Nghe nói rất sớm đã là nửa bước Nguyên Anh. Theo thiên phú hắn, sợ là sớm nên dẫn động thiên phạt, sở dĩ chưa dẫn động, chỉ sợ cũng bởi vì Trần Hạo cái tâm ma này...”

“Hẳn là như vậy. Thiên phạt khảo nghiệm không chỉ là thân thể, còn có tâm cảnh. Mặc dù mạnh như Phạm Phóng cũng không dám sơ ý. Hơi vô ý sẽ là kết cục hình thần đều diệt!”

“Trách không được Trần Hạo cứu Lăng Thiên tông Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan, thật thông minh, hắn giờ phút này không được, hiển nhiên là chờ Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lạn sau khi chữa thương giúp hắn, nhắm chừng điều kiện cũng bàn xong rồi...”

“Hô... Niếp Vạn Sơn này cũng muốn tham dự? Hay... Như thế xem ra thiếu nữ váy lam cũng là đồng bọn của bọn hắn?”

“Chậc chậc, ba đối ba, đợi lạt nữa náo nhiệt rồi, đều là siêu cấp thiên tài... Chẳng qua thương thế của Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan sợ là cần thật lâu mới có thể khôi phục, nếu không ba người bọn Phạm Phóng chỉ sợ thực không đủ xem...”

Ở lúc Phạm Phóng bắt đầu công kích cửa lớn của cung điện, Niếp Vạn Sơn nhúng tay, mọi người vây xem nghị luận ầm ầm. Tuy không biết sẽ giằng co tới khi nào, nhưng không hề nghi ngờ, một khi Trần Hạo đi ra sẽ bộc phát ra phấn khích vượt qua mọi người tưởng tượng. Có thể nhìn thấy loại đệ tử siêu cấp thiên tài này quyết đấu, đối với những người tu luyện này mà nói, không thể nghi ngờ là rất chờ mong, có thể xem biết một hai, đối với bản thân tu luyện cũng có chỗ tốt không nhỏ.

“Cứu Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan của Lăng Thiên tông? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ hai người này cũng có mặt?”

Tiếng mọi người nghị luận không tránh được cảm giác của thiếu nữ váy lam. Nhưng đều ôm tâm tư Niếp Vạn Sơn cùng Phạm Phóng không có tâm tình nghe một số con tôm nhỏ nghị luận, đã sớm đem nó tự động che chắn.

Tê tê tê!

Cũng chính là ở một khắc này, lúc thanh âm Niếp Vạn Sơn chưa dứt, cung điện chỗ Trần Hạo bỗng nhiên truyền ra từng đám khí mờ mịt.

“... Điều này sao có thể?”

“Khí tức đột phá... Trần Hạo thế mà lúc này đột phá?”

Trong đám người nhất thời đều là tiếng hít ngược khí lạnh, khí mờ mịt huyền ảo chỉ có ở thời điểm đột phá cảnh giới mới có thể xuất hiện, không chút nghi ngờ, Trần Hạo lại ở thời điểm mấu chốt này tiến vào đột phá vách ngăn Kim Đan trung kỳ. Đây là chuyện mặc cho ai cũng không nghĩ đến, dù sao vừa rồi khí tức Trần Hạo còn chỉ là Kim Ðan cảnh trung kỳ, ngay cả trung kỳ đỉnh phong cũng chưa đạt tới, thắc mắc vì sao có thể bây giờ đã đột phá trung kỳ.

Tai nghe mọi người nghị luận cùng kinh hô, lông mày Phạm Phóng nhăn thành chữ Xuyên, ban đầu còn đang do dự nên đáp ứng Niếp Vạn Sơn hay không, giờ phút này đột nhiên gật gật đầu, trên mặt hiện lên một tia hung ác, nói: “Tên cẩu tạp chủng này, giết muội muội ta, ta muốn làm hắn nếm thử hương vị tẩu hỏa nhập ma! Ha ha ha...”

Rầm...

Trong đám người nhất thời bộc phát ra tiếng nghị luận ong ong.

“Thật ác!”

“Vô sỉ, sao có thể như vậy?”

“Nhỏ giọng chút! Đừng dẫn lửa thiêu thân...”

Tu luyện giới, cắt ngang người khác tu luyện đã là kiêng kị, mà ở lúc người khác đột phá cảnh giới càng là không cho phép có bất cứ gì quấy rầy, nhất là sau Kim Đan cảnh, người tu luyện đang đột phá, chịu quấy nhiễu mà nói, rất có thể tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì đột phá bất thành, thân thể tinh thần đều bị thương, nặng thì một thân tu vi phế hết. Làm như vậy, không thể nghi ngờ là chuyện rất âm hiểm không biết xấu hổ!

Phạm Phóng nháy mắt đề tụ năng lượng khủng bố, một chưởng liền muốn bổ về phía cửa lớn cung điện.

“Lăn!”

Ngay tại giờ khắc này, làm mọi người không tưởng tượng được là một tiếng gầm lên lạnh lẽo chợt bùng nổ, vèo một tia sáng màu lam lấy tốc độ như tia chớp xuất hiện ở trước mặt Phạm Phóng, tay ngọc như băng tinh, cuồng bạo hướng về phía Phạm Phóng.

Oành!

Một tiếng năng lượng va chạm nặng nề, bóng người màu lam thịch thịch thịch liên tục lui ba bước, mỗi một bước, nham thạch cứng rắn dưới chân đều lưu lại một dấu chân thật sâu, mà Phạm Phóng thì lùi một bước về phía sau.

Thẳng đến lúc này mọi người mới nhìn rõ ngăn cản Phạm Phóng là ai.

Thiếu nữ váy lam!

“Ngươi muốn giúp cẩu tạp chủng đó?” Ánh mắt Phạm Phóng bỗng nhiên trở nên đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt sắc nói.

“Hành vi vô sỉ như thế, ngươi mới là cẩu tạp chúng, ngay cả cẩu tạp chủng cũng không bằng! Có gan thì đường đường chính chính chiến một trận với hắn!”

“Ừm, không sai, Trần cô nương nói đúng. Phạm Phóng, ngươi ít nhiều coi như là một nhân vật, cắt ngang người khác tấn thăng, hành vi vô sỉ như thế, tốt xấu ngươi coi như là siêu cấp thiên tài của lục phẩm tông môn, thật làm người ta không chịu nổi!” Niếp Vạn Sơn sau khi sửng sốt một chút, nhất thời gió chiều nào theo chiều đó, một bộ dáng ra vẻ đạo mạo, ánh mắt mang theo một tia khinh bỉ nhìn chằm chằm Phạm Phóng nói.

Sắc mặt Phạm Phóng trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi. Một thiếu nữ váy lam, chỉ bằng một chưởng vừa rồi va chạm, hắn còn chưa đem đối phương đặt ở trong mắt. Cùng lắm thì lạt thủ tồi hoa. Nhưng Niếp Vạn Sơn lại thay đổi lập trường, khiến hắn dị thường nghẹn khuất.

“Ngươi cũng không phải thứ gì tốt! Ðệ tử Bách Triều bảng lại như thế nào? Ta là đệ tử Bách Triều bảng! Ngươi muốn chiến, ta phụng bồi!”

Làm sắc mặt Niếp Vạn Sơn biến đổi lớn là thiếu nữ váy lam không những không cho hắn chút mặt mũi, đôi mắt tuyệt đẹp giấu ở dưới vải đen ngược lại ẩn chứa một cỗ sát ý lạnh lùng nhìn về phía hắn, tràn ngập khinh thường nói.

“Đều cút trở về cho ta, ai dám cản hắn tấn thăng, kẻ đó chết!”

Vèo!

Một màn càng thêm làm mọi người khiếp sợ xuất hiện, thiếu nữ váy lam, bóng người thế mà quỷ dị biến mất ở trong mắt mọi người, không những thân hình biến mật, ngay cả khí tức cũng biến mất.

Dù là Phạm Phóng cao thủ như vậy cũng không thể nào bắt được bất cứ khí tức gì, càng kinh người là từng đạo kiếm quang sắc bén lạnh lẽo lại ở cửa cung điện lóe ra, như từng con rắn độc đợi lệnh, tùy thời đều có thể phát ra công kích trí mạng.

“Lãnh Diệc Hàn? Không... Tuyệt đối không thể là Lãnh Diệc Hàn!” Vẻ mặt Niếp Vạn Sơn biến đổi lớn, ở lúc cảm ứng được một đôi mắt rắn độc mịt mờ đến cực điểm tập trung hắn, hắn đã kinh hãi, công phu ẩn nấp này cùng Lãnh Diệc Hàn không có khác biệt, nhưng Lãnh Diệc Hàn là nam nhân, trước mặt lại là nữ nhân, khí tức hai người cũng hoàn toàn khác nhau, giống nhau chỉ là công phu ẩn nấp này, “Khẳng định có quan hệ với Lãnh Diệc Hàn! Cái đệch! Chẳng lẽ là người tình của Lãnh Diệc Hàn?”

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Trách không được lạnh lùng nhìn lão tử, trách không được đối với chuyện của Ngự Kiếm tông chúng ta rõ ràng như vậy, thì ra ngươi là người của Lãnh Diệc Hàn! Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi vượt qua giới hạn của Niếp Vạn Sơn ta rồi, hôm nay Niếp Vạn Sơn ta liền cho ngươi biết hậu quả trêu đùa ta, kỹ nữ thối!”

Oành!

Niếp Vạn Sơn rốt cuộc không cần cố kỵ nữa, xé nát mặt nạ, vẻ mặt dữ tợn, khí tức quanh thân giống như lũ bất ngờ bùng nổ, cùng lúc đó nói với Phạm Phóng: “Ngươi nên làm như thế nào thì làm như thế đó, hôm nay chúng ta liền liên thủ chém giết kỹ nữ thối này cùng bọn cẩu tạp chủng Bách Triều bảng! Bọn chúng là ba người, còn có Lãnh Diệc Hàn cẩu tạp chúng kia! Cùng kỹ nữ thối này giống nhau, am hiểu ẩn nấp, khẳng định ngay tại chung quanh!”

“Được!” Phạm Phóng tuy đối với từ ngữ Bách Triều bảng cẩu tạp chủng rất phản cảm, nhưng tình thế đến một bước này cũng chỉ có thể không tính toán, dù sao vừa rồi Niếp Vạn Sơn đã giải thích không phải nói hắn, thanh âm chưa dứt, không cần Niếp Vạn Sơn nhắc nhở, khí tức quanh thân cũng tăng lên tới cực hạn, nửa bước Nguyên Anh, hắn nở rộ ra không thua khí tức khủng bố của Niếp Vạn Sơn chút nào.

Thiếu nữ váy lam ẩn nấp khí tức, mày ngài nhíu chặt, vẻ mặt lóng lánh ra một cỗ ngưng trọng, trong lòng có một chút ảo não, không thể không nhịn tiếp. Nhịn chút nữa, ít nhất chờ Trần Hạo đi ra... Bây giờ một người đối mặt một người, nàng có lòng tin ngăn trở, nhưng hai người mà nói...

Oành đùng đùng...

Ngay tại thời điểm đại chiến hết sức căng thẳng, mọi người đầu đầy mờ mịt không hiểu thiếu nữ váy lam, Phạm Phóng, Niếp Vạn Sơn, Trần Hạo, cùng với Lãnh Diệc Hàn căn bản chưa xuất hiện năm người, đến tột cùng là quan hệ gì, một tòa cung điện thật lớn bên cạnh bỗng nhiên oành đùng đùng mở ra.

Ðoàn Dự Phi, Hạ Lan Lan cùng ra.

Hai đạo khí tức cường đại vô cùng nháy mắt bao phủ toàn bộ dãy cung điện, nhất là Đoàn Dự Phi ánh mắt trong lúc lưu động cũng ẩn chứa một cỗ quyết đoán dọa người.

“Ai dám cắt ngang Trần Hạo tấn thăng, kẻ đó chết!”

Vù!

Đoàn Dự Phi nắm tay Hạ Lan Lan, như tản bộ sân vắng liền xuất hiện ở cửa cung điện của Trần Hạo, hoàn toàn không nhìn thiếu nữ váy lam ẩn nấp khí tức. Một là tình cảnh vừa rồi đều ở trong hắn nắm giữ, thiếu nữ váy lam cùng bọn họ là một đám, hai là công phu ẩn nấp của thiếu nữ váy lam tuy lợi hại, hắn cũng không cách nào nhìn thấu, nhưng Đoàn Dự Phi tin thiếu nữ váy lam mặc dù muốn công kích hắn, hắn cũng có đủ thực lực ngăn cản.

Thanh âm Đoàn Dự Phi không lạnh, nhưng phối hợp uy áp khủng bố của hắn lại liền lay động lòng người. Không ai hoài nghi tính chân thật của lời này của Đoàn Dự Phi.

Phạm Phóng cùng Niếp Vạn Sơn đều có chút dại ra. Không rõ Đoàn Dự Phi sao có thể đột nhiên xuất hiện, hơn nữa giúp Trần Hạo.

Bọn Đoàn Dự Phi Phạm Phóng tất nhiên là biết. Cửu phẩm tông môn Lăng Thiên tông, siêu cấp thiên tài nội môn đứng hạng chín!

“Yên tâm, chỉ cần Trần Hạo đi ra, bản nhân sẽ không nhúng tay, các ngươi muốn chiến như thế nào thì chiến như thế đó, ai sống ai chết đều không quan hệ với ta.” Ðoàn Dự Phi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Phạm Phóng cùng Niếp Vạn Sơn, vẻ mặt bễ nghễ, thản nhiên nói.

Hạ Lan Lạn chỉ là hơi nhíu mày ngài, cũng không nói nữa. Trên thực tế dựa theo ý tứ nàng, Trần Hạo người như thế, mặc kệ cũng thế. Hắn cứu bọn họ không sai, nhưng lại đòi thù lao. Nếu là người khác làm như thế, Hạ Lan Lan còn có thể công bằng đối đãi, có lẽ sẽ ra tay cứu giúp.

Nhưng người nọ là Trần Hạo lại làm trong lòng nàng chỉ khinh bỉ, khinh thường, vì muội muội của mình không đáng giá.

Nàng là đường tỷ của Hạ U U, tỷ muội cùng Hạ U U quan hệ tốt nhất, chuyện của Hạ U U, không ai so với nàng rõ ràng hơn. Nàng thừa hiểu biết Trần Hạo.

Nhưng Trần Hạo cứu mình, rõ ràng có thể đoán được quan hệ của mình cùng Hạ U U, nhưng lại đòi thù lao...

Hắn cùng một cô gái đạt được Phượng Hoàng truyền thừa không có gì, đó là cơ duyên số mệnh quấy phá. Hắn không tham gia Hóa Long bảng cũng không có gì, bởi vì chịu Phạm Phóng uy hiếp. Nhưng hắn tựa như hoàn toàn quên Hạ U U tồn tại.

Cái này là Hạ Lan Lan không thể chịu đựng được.

May mà Đoàn Dự Phi đã giải thích với nàng, Trần Hạo có thể là bởi vì cái gì đó mới làm như thế.

Tê!

Thiếu nữ váy lam nhìn thấy Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan ra màn, cũng không che giấu khí tức của mình nữa, nhẹ nhàng xuất hiện ở bên cạnh hai người.

Hạ Lan Lan nhất thời đem ánh mắt dời về phía thiếu nữ váy lam, ở trong cung điện, nàng tuy biết có người ra mặt bảo vệ Trần Hạo, hơn nữa là nữ tử, nhưng chỉ là tâm thần cảm ứng, cũng chưa nhìn thấy hình dáng thiếu nữ váy lam. Mà giờ phút này Hạ Lan Lan càng nhìn càng là nhíu mày, nàng vốn được coi là mỹ nữ khó gặp, nhưng nhìn thấy thiếu nữ này lại làm nàng cảm thấy mình ảm đạm không ánh sáng, như đường muội chói mắt Hạ U U, bất cứ nữ tử nào ở trước mặt nàng đều sẽ kìm lòng không được sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ...

“Chẳng lẽ là bởi vì nữ tử này, hắn mới...” Hạ Lan Lan thầm nghĩ, chợt lắc lắc đầu, từ vừa rồi trong đối thoại của những người này, tựa như nữ tử váy lam này cũng không quen biết với Trần Hạo. Hơn nữa thiếu nữ váy lam tuy làm nàng mặc cảm, nhưng trong lòng nàng, không ai có thể cùng U U so sánh.
Bình Luận (0)
Comment