Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 318

“Hách Liên Vũ Tử này trong mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa một khí tức huyền ảo đến cực điểm, mặc dù là lão phu cũng không thể nhìn thấu. Thật không hiểu nàng đến cùng đạt được đại cơ duyên như thế nào... Thành tựu tương lai sợ sẽ không thua U U...” Tâm thần tông chủ Lăng Thiên tông cảm ứng chiến đấu trên lôi đài, trong lòng thầm nghĩ.

Thân là nhân vật ngôi sao sáng cửu phẩm tông môn của Ðông đại lục, ánh mắt hắn phải có bao nhiêu sắc bén. Nhưng không chỉ có hắn, mặc dù là tông chủ toàn bộ tông môn ở đây đều không thể nhìn thấu ảo diệu trên người Hách Liên Vũ Tử ẩn chứa đến cùng là cái gì. Loại ảo diệu này ở thời điểm Hách Liên Vũ Tử không phải trạng thái chiến đấu, căn bản không cảm giác được chút nào. Chỉ có lúc chiến đấu mới có thể xuất hiện, hơn nữa rất mỏng manh, nhưng khí tức mỏng manh như thế lại làm cho chiến lực của Hách Liên Vũ Tử tăng lên rất nhiều, nhất là ở trên năng lực khôi phục càng thêm khủng bố.

Từ đầu đến cuối, Hách Liên Vũ Tử cũng chưa xuất hiện bất cứ sát chiêu cường đại nào, cùng Đạm Ðài Liên áp dụng hoàn toàn là hai loại chiến lược. Một là cảnh giới bản thân Hách Liên Vũ Tử so với đối thủ bây giờ gặp được mạnh hơn, hai là Hách Liên Vũ Tử ở dưới tình huống tiêu hao không lớn, có tốc độ khôi phục kinh người, điểm ấy dù là Trần Hạo cũng có chỗ không bằng. Cho nên nàng tất nhiên sẽ không lãng phí khí lực!

Từng vầng trăng tròn ở trên lôi đài nở rộ, Hách Liên Vũ Tử tựa như một nữ thần dưới ánh trăng lành lạnh múa lên, không ôn không hỏa, nhưng làm đối thủ từng người ngã ở trên lôi đài.

Khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp, dáng người uyển chuyển, làm một đám đệ tử trẻ tuổi mở to hai mắt nhìn, quên cả hít thở.

Toàn bộ diễn võ trường, trừ chín phương lôi đài đang chiến đấu, toàn bộ người xem đều ngơ ngác nhìn chăm chú vào Hách Liên Vũ Tử trên lôi đài, trong lòng lẳng lặng đếm số lượng đệ tử ngã ở trên lôi đài.

Nhân số đang gia tăng từng người.

Con mắt mọi người càng trợn càng lớn.

Hai mươi.

Ba mươi.

Bốn mươi...

Giờ khắc này, mặc dù là Trần Hạo cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hai con ngươi màu đen thâm thúy lóng lánh ra hào quang sáng chói nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ Từ trên lôi đài, tách ra hào quang tương tự.

Mặc dù là hắn cũng không nghĩ tới Hách Liên Vũ Tử có thể làm được trình độ như vậy, hơn nữa con số vẫn đang tiếp tục tăng lên...

Dáng người tuyệt đẹp, như tinh linh múa, khí tức huyền ảo vốn yếu ớt đến cực điểm, tựa hồ ở trong Hách Liên Vũ Tử chiến đấu toàn bộ thể xác và tinh thần, có tăng cường một tia.

Nhưng chính một tia này lại làm năng lực khôi phục của Hách Liên Vũ Tử trở nên càng thêm kinh khủng.

Nàng lòng không tạp niệm, chỉ có một tia chấp niệm. Nàng là ở thế tục giới đã bắt đầu chứng kiến kỳ tích phát sinh ở trên người Trần Hạo, không có ai so với nàng đối với Trần Hạo càng tín nhiệm hơn. Cho nên, lúc Trần Hạo nói ra lời nói hùng hồn muốn mọi người cố gắng, cùng một chỗ thúc đẩy Thiên Kiếm Tông, nàng so với bất luận kẻ nào đều tin tưởng hơn, Trần Hạo tuyệt không phải chỉ là cổ vũ mọi người lấy được thành tích tốt nhất đơn giản như vậy.

Hắn thật sự muốn làm được!

Dùng tam phẩm tông môn nho nhỏ, tam phẩm tông môn chỉ có mười người, hạ cửu phẩm tông môn cao cao tại thượng của tu luyện giới, cửu phẩm tông môn có được một trăm chín mươi ba tên thiên tài đệ tử!

Đây là điên cuồng.

Nàng muốn cùng hắn cùng nhau điên cuồng!

Nàng thuần túy mà kiên định, đó chính là đủ khá năng đem hết toàn lực ngăn trở địch nhân nàng có thể ngăn cản cho Trần Hạo!

“Khụ khụ... “ Lúc Hách Liên Vũ Tử dùng lực lượng một người thắng liên tiếp đến trận thứ sáu mươi tám, đào thải một trăm lẻ tám đệ tử của Thiên Kiếm Tông, Lãnh Diệc Hàn nhịn không được ho khan lên tiếng: “Đến cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong rồi... Nàng sẽ không phải là muốn giải quyết cho ngươi hết thảy chướng ngại chứ?”

Giờ phút này, Thiên Kiếm Tông còn tám mươi lăm người, tu vi thấp nhất cũng đã đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong.

Lúc Lãnh Diệc Hàn hỏi ra miệng, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Hạ U U, tương tự lóng lánh một sự khó có thể tin, nhìn về phía Trần Hạo.

“Nếu như có thể, nàng đương nhiên là muốn... Không sai biệt lắm đến cực hạn của nàng rồi. Cảnh giới phía dưới Nguyên Anh hậu kỳ, nàng có thể dựa vào ưu thế cảnh giới, ưu thế lực lượng, đánh ngã từng người. Nhưng Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong cũng không phải là dễ như vậy nữa...” Trần Hạo nghĩ ngợi nói ra.

Quả nhiên, sau khi một gã cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong của Thiên Kiếm Tông lên đài, một mực bằng vào công kích không nóng không lạnh, tiêu hao năng lượng nhỏ nhất thủ thắng, Hách Liên Vũ Tử rốt cục thi triển ra tuyệt kỹ duy nhất nàng tu luyện, Thiên cấp đỉnh cấp tuyệt kỹ Phá Vân Kiếm Quyết!

Giống như Đạm Ðài Liên cuối cùng phóng ra Niết Bàn Thiên Hỏa, Phá Vân Kiếm Quyết ẩn chứa luân hồi ảo diệu của Hách Liên Vũ Tử thể hiện ra lực lượng càng thêm khủng bố, một gã tiếp một gã cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong ngã xuống dưới kiếm của nàng.

Nếu là Hách Liên Vũ Tử lúc trước biểu hiện khiến người ta kinh ngạc năng lưc khôi phục như yêu nghiệt của nàng, giờ phút này lại làm người ta khiếp sợ là chiến lực cường hãn khủng bố của nàng.

Nguyệt Quang Kiếm đem uy lực Phá Vân Kiếm Quyết phát huy đến cực hạn, mỗi một kiếm đều mang theo huyền ảo vân vô thường, phiêu hốt bất định, lúc kiếm ra mây phá là được một vầng trăng tròn xuyên phá trùng trùng điệp điệp mây đen, lại khiến cho đối thủ không chỗ nào che giấu, ẩn trốn.

Mười tám gã!

Hách Liên Vũ Tử tận lực, một kiếm cuối cùng, hết sạch tất cả năng lượng, đem cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong thứ mười tám đánh bại, chính xác là ngang tay, đều thua.

Khi Trần Hạo trực tiếp lên đài đem Hách Liên Vũ Tử bị thương nặng ôm trở về, toàn bộ diễn võ trường tản mát ra thanh âm ong ong ngập trời không chút nào thua kém chấn động Lãnh Diệc Hàn vừa mới tạo thành kỳ tích.

Chỉ là Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong, bản thân Hách Liên Vũ Tử thắng liên tiếp tám mươi sáu trận, trong đó mười tám trận đối thủ đều là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, đây là khái niệm...

Không cách nào so sánh với Lãnh Diệc Hàn, nhưng bởi vì cảnh giới của Hách Liên Vũ Tử không cao như Lãnh Diệc Hàn. Nếu nàng có thể tấn thăng đến Hóa Thân cảnh, chỉ sợ dù là Lãnh Diệc Hàn cũng phải kém hơn Hách Liên Vũ Tử!

Hơn nữa, đây còn là một thiếu nữ tuyệt sắc!

Diễn võ trường sôi trào, chấn kinh người tu luyện.

Không có ai hoài nghi, sau lần tông môn thi đấu giao lưu này, Hách Liên Vũ Tử, Lãnh Diệc Hàn, Trần Hạo, cùng với Đạm Ðài Liên tương đối yếu, đều đã danh chấn toàn bộ Ðông đại lục.

Cái này là thiên tài giống như yêu nghiệt, thiên tài ngàn năm không gặp, một loại thiên tài căn bản không thể dùng tư duy tầm thường đi đo lường!

Cái gì nội tình, điều kiện tông môn, hết thảy đều là mây trôi. Thiên tài yêu nghiệt như vậy, dù cho là một tán tu đều tất nhiên muốn phóng ra hào quang chói mắt nhất!

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn khiến ánh mắt mọi người trở về lôi đài, nửa bước Hóa Thân cảnh Long Vũ Không, áp lực nghẹn khuất suốt hơn hai ngày, Long Vũ Không ở dưới chí nguyện to lớn của Trần Hạo, đệ tử Trích Tinh Môn biểu hiện, nhất là Đạm Ðài Liên, Hách Liên Vũ Tử biểu hiện kinh người, như một con rồng giận dữ rời vực, dùng tư thái dễ như trở bàn tay, đem một gã cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong của Thiên Kiếm Tông một chiêu đánh bại!

Là một chiêu!

Long Vũ Không rất rõ ràng, hắn không có thiên phú yêu nghiệt của Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên, hắn có thể dựa vào chính là dùng ra công kích mạnh nhất của bản thân, thủ đoạn sấm sét nhất, tận khả năng đánh bại nhiều đối thủ, không hơn!

Có lẽ là áp lực quá lâu về sau bộc phát khiến cho Long Vũ Không như tiểu vũ trụ bộc phát, thiêu đốt, thổ lộ, phát huy ra một trăm năm mươi phần trăm chiến lực của bản thân!

Hắn rõ ràng cảm giác được tinh khí thần của mình chưa từng phấn khởi như thế, no đủ như thế, hiểu rõ cảnh giới như thế, đem cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong thứ năm đánh bại, hắn mơ hồ cảm giác được sau trận chiến này, hắn sẽ tiến vào nửa bước Hóa Thân viên mãn chính thức, cái này ý nghĩa hắn sẽ có thể dẫn động thiên phạt, bước vào Hóa Thân cảnh!

Lúc đối thủ thứ mười ngã ở dưới tay hắn, Long Vũ Không cũng đã tiêu hao hết năng lượng, khóe miệng tràn máu tươi, nhưng trong ánh mắt lại lóng lánh hưng phấn, được Dạ Phi Tuyết mang xuống lôi đài.

Một trận chiến này, hắn không tiếc nuối nữa!

Chín người của tam phẩm tông môn Trích Tinh Môn, đào thải một trăm ba mươi sáu người đường đường cửu phẩm tông môn Thiên Kiếm Tông!

Thiên Kiếm Tông chỉ còn lại năm mươi bảy người!

Trong đó có bốn mươi hai người là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, mười ba người là nửa bước Hóa Thân, một người Hóa Thân cảnh sơ kỳ, một người là Hóa Thân cảnh trung kỳ đỉnh phong.

Hóa Thân cảnh trung kỳ đỉnh phong tự nhiên là Ngô Nhược Trần!

“Hô... Trích Tinh Môn thật là lợi hại... Đến Trần Hạo rồi! Các ngươi nói Trần Hạo có thể không cùng Ngô Nhược Trần gặp nhau?”

“Có lẽ rất khó, tuy chỉ còn lại năm mươi bảy người, nhưng đó đều là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh trên đỉnh, còn có mười ba nửa bước Hóa Thân cảnh, một Hóa Thân cảnh sơ kỳ, muốn gặp được Ngô Nhược Trần, trừ phi thực lực so với Lãnh Diệc Hàn còn mạnh hơn ba thành, nếu không tuyệt đối không có khả năng...”

“Thôi. Xem đi..., những yêu nghiệt này chúng ta không cách nào đo lường, không đến một khắc cuối cùng, thật khó mà nói...”

“Có cái gì khó mà nói sao? Đừng nói Ngô Nhược Trần, dù là Mạnh Lãng, Trần Hạo mặc dù đánh bại tất cả Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong cùng nửa bước Hóa Thân, cũng không có khả năng tiếp tục thi đấu. Hai người tới vòng sau của tổ sáu, tất nhiên là hai người trong ba người Ngô Nhược Trần, Mạnh Lãng cùng Trần Hạo. Trần Hạo làm sao có thể tại thời điểm mình không phải là trạng thái đỉnh phong, cùng Mạnh Lãng, Ngô Nhược Trần đối chọi? Cho nên Trần Hạo mặc dù so với Lãnh Diệc Hàn càng mạnh hơn nữa cũng sẽ biết mình dừng lại tại nửa bước Hóa Thân”

Trong tiếng nghị luận ong ong của mọi người, Trần Hạo tung người bay đến trên lôi đài, khuôn mặt tuấn dật siêu nhiên, góc cạnh rõ ràng lóng lánh một sự lạnh lùng chưa bao giờ xuất hiện cùng một loại cuồng ngạo phát ra từ trong xương tủy!

Chợt lúc thủ thế của trọng tài hạ xuống, vèo một tiếng vượt qua mọi người dự đoán là từ trước đến nay là một kiếm bại địch, Trần Hạo lần này quỷ dị hóa thành một cơn gió mát, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người. Trong nháy mắt khiến cho mọi người sinh ra một loại ảo giác Lãnh Diệc Hàn đang trên sân thi đấu.

“Hắn sẽ không phải là muốn giải quyết hết Thiên Kiếm Tông chứ?”

Lúc nhìn thấy Trần Hạo thi triển ra tâm quyết dung nhập thiên địa vạn vật, trong lòng Lãnh Diệc Hàn lộp bộp một phát, mở to hai mắt nhìn, nhịn không được lẩm bẩm nói ra.

“Giải quyết hết Thiên Kiếm tông?” Hạ U U kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hàn.

“Ta sớm nên nghĩ tới...” Lãnh Diệc Hàn nhìn thoáng qua Hạ U U, tiếp tục nói: “Cũng chỉ có hắn mới dám làm ra loại quyết định làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi này, nếu không, người của Trích Tinh Môn cũng sẽ không điên cuồng như vậy... Thật là một tên biến thái! Không thể nói lý! Tên điên!”

“Hạo Hạo hắn... Thật sự muốn giải quyết Thiên Kiếm tông?” Hạ U U không dám tin hỏi lần nữa.

“Đương nhiên thực. Nếu không phải như thế, hắn sao có thể thay đổi phương thức công kích? Ngươi nhìn đi...”

“Hắn có thể làm được không?”

“Không biết. Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Lãnh Diệc Hàn nói xong liền không để ý tới Hạ U U nữa.

Hạ U U khẽ nhíu mày, cũng không hỏi nữa. Chỉ là trong lòng càng thêm rõ ràng Lãnh Diệc Hàn không bình thường. Hạ U U tuy đơn thuần, nhưng lại cực thông minh. Bằng dung mạo, thiên phú, thực lực của nàng, nếu là bình thường, sẽ không ai thèm nói chuyện với nàng. Cái này cũng không phải Hạ U U tự phụ mà là sự thật.

“Ah!”

Oanh!

Chỉ là lập tức, một tiếng thét lên hoảng sợ, nương theo thanh âm năng lượng oanh kích khủng bố từ trên lôi đài bạo phát ra.

“Không phải chứ?”

Mọi người chứng kiến một màn trước mắt, tròng mắt đều thiếu chút nữa rớt xuống đất. Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên cùng với tất cả mọi người của Trích Tinh Môn, còn có mọi người cùng Trần Hạo có giao tình, đều ở trong lòng lộp bộp một cái, kể cả Lãnh Diệc Hàn hiểu rõ chiến lực Trần Hạo nhất cũng giật nảy mình. Thiếu chút nữa nhảy ra!

“Ðiên rồi...”

Lãnh Diệc Hàn tương đối không còn gì để nói, cực độ kinh ngạc nói.

Ðối thủ thất bại liền một chút năng lượng chấn động cũng không cảm nhận được, liền cảm thấy ngực mát lạnh, một thanh bảo kiếm ở cách tim hắn mấy phân lệch xuống, đem hắn đâm thủng. Loại cảm giác sắp tử vong này khiến hắn lập tức thúc giục chân nguyên quanh thân, hướng phía sau lưng đánh tới. Kết quả là Trần Hạo ở sau lưng hắn quỷ dị xuất hiện bị oanh kích bay ra ngoài.

Tất cả mọi người khiếp sợ kinh ngạc chính là bởi vậy. Khiếp sợ Trần Hạo dùng phương thức như thế nào liền một chút năng lượng cũng chưa phát ra liền đem đối thủ đâm thủng, kinh ngạc Trần Hạo làm được điểm ấy, lại như không có bất kỳ chuẩn bị, tương tự không có bất kỳ năng lượng chấn động liền bị một kích lâm nguy của đối phương đẩy lui.

Chỉ có Lãnh Diệc Hàn rõ ràng, Trần Hạo nếu không dùng dung nhập thiên địa vạn vật ẩn nấp bộ dạng, hơn nữa rất tốt, hiểm dùng ra điêu kỹ thu liễm hết thảy năng lượng đâm thủng đối phương. Không hề nghi ngờ, làm như vậy năng lượng Trần Hạo tiêu hao sẽ gần như bằng không, nhưng phải đối mặt thì một kích lâm nguy của đối phương!

Điểm ấy, Lãnh Diệc Hàn là vô luận như thế nào cũng không dám dùng.

Nhưng Trần Hạo lại dùng.

Trần Hạo quay cuồng mà dậy, như không có việc gì đứng lên. Dùng lực lượng thân thể thuần túy ngăn cản một kích của đối phương. Tiêu hao gần như bằng không.
Bình Luận (0)
Comment