Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group“Thì ra là vậy... Chẳng trách chiến kĩ của hắn lại mạnh như vậy, nói như vậy ngược lại khiến ta có chút thất vọng...”
Dưới lôi đài, Nhiếp Thiếu Phong chăm chú nhìn Trần Hạo trên lôi đài, trong miệng tự lẩm bẩm. Đúng là những lời thừa nhận của Trần Hạo về cảnh giới thật của mình khiến không ít cao thủ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ai cũng rõ Nhân Tiên cảnh hậu kì ngụy trạng thành Nhân Tiên cảnh sơ kì đến chiến đấu chỉ là hạn chế sức mạnh, còn nhãn giới, kinh nghiệm, chiến kĩ, đều cao hơn một bậc. Nói như vậy, đó không phải là một trận quyết đấu công bằng. Chí ít cao độ của Trần Hạo trong lòng mọi người trong nháy mắt bị chiết khấu.
Chỉ là nếu như họ biết Trần Hạo một hơi từ Nhân Tiên cảnh sơ kì tấn thăng lên Nhân Tiên cảnh hậu kì, trong đó đến một trận chiến đấu cũng không có, thì không biết họ sẽ nghĩ gì.
...
Xuy Xuy Xuy!
Ầm ầm ầm!
Trận đấu của hai người hết sức căng thẳng. Vân Trung Kiếm hóa thành một đám mây trên trời, phiêu hốt bất định, biến huyễn vạn thiên, mỗi kiếm xuất thủ đều phiêu phiêu miểu miểu không thể nắm bắt, sát chiêu thực sự chắc chắn là thạch phá thiên kinh.
Dù là Trần Hạo, khoảnh khắc này cũng không thể xác định được quỹ tích của Vân Trung Kiếm.
Không nghi ngờ gì, đây là đối thủ mạnh nhất của hắn từ trước đến giờ!
Hơn nữa...
Trần Hạo có thể khẳng định nếu không có cảm ngộ của hơn chín nghìn chín trăm trận đấu trước, nếu trực tiếp gặp phải Vân Trung Kiếm, hắn e rằng thua nhiều thắng ít.
“Hắn đem phiêu miểu kiếm đạo dung nhập vào trong vân vụ pháp tắc theo đường tắt, uy lực tuyệt đối tăng lên nhiều lần! Muốn đứng ở vị trí bất bại không phải quá khó, nhưng nếu muốn đánh thắng hắn, e rằng không đơn giản... trừ phi...”
Nửa phút chiến đấu ngắn ngủi, Trần Hạo càng cảm nhận được sự cường hãn của Vân Trung Kiếm, trên sức mạnh tuyệt đối, mình không có bất cứ ưu thế nào, muốn giành được thắng lợi chỉ có một chữ khó, nhưng không phải không có biện pháp.
“Vân vụ băng, thuộc tính diễn sinh từ thuộc tính thủy, Vân vô thường biến ảo ngàn vạn... Kiếm đạo phiêu miểu đồng dạng là biến hóa khó lường, hai loại này kết hợp lại cộng thêm ưu thế tuyệt đối về sức mạnh... Mình chỉ chiếm cứ chủ động tuyệt đối mới có thể nắm giữ được tiết tấu trận đấu! Trong thời gian ngắn, muốn dựa vào Vân thuộc tính cùng kiếm đạo Phiêu Miểu giành chiến thắng, không có nhiều khả năng...”
Lĩnh ngộ chân lý thuộc tính ngũ hành và thuộc tính diễn sinh của Trần Hạo rất mạnh, nhất là hắn còn từng trải qua tẩy lễ của năng lượng bổn nguyên không gian nguyên thủy, đồng dạng, Hồng Trần kiếm đạo của hắn cũng bao la vạn tượng, có thể gọi là bổn nguyên của các loại kiếm đạo, dù không có lĩnh ngộ toàn bộ nhưng Phiêu Miểu kiếm đạo thì sớm đã có chút lĩnh ngộ, kiếm nghiệp chuyên tinh. Không nghi ngờ gì, Vân Trung Kiếm đã đạt đến tinh xảo chân chính, đem tuyệt học bản thân và hai loại chân lý dung hòa làm một, đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Cho nên Trần Hạo muốn giành được thắng lợi chỉ có cách đi bằng đường tắt.
Ầm!
Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy!
Trong nháy mắt, thân hình Trần Hạo một phân thành sáu, gần như đồng thời, sáu đường thân ảnh đưa ra cùng một động tác xoay người, vung kiếm!
Sáu đường kiếm quang tạo thành sáu bức màn ánh sáng đem trọn không gian lôi đài bao phủ bên trong, điên cuồng chém cắt!
“A a a...”
Vô số người xem không nghe thấy tiếng kêu thảm vang lên từ những vị trí quan chiến độc lập trong lôi đài, giờ phút này, dù là cao thủ mạnh như Túy Phàm Trần cũng không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp mà Trần Hạo đột ngột thể hiện, bị ép cho rời khỏi hình thức quan chiến.
“Phiêu Miểu kiếm đạo!”
“Trần Hạo này không ngờ nắm giữ mấy loại kiếm đạo liền, lúc trước đại chiến Túy Phàm Trần hắn sử dụng Nhu kiếm đạo và Hủy Diệt kiếm đạo, khí tức bây giờ thể hiện lại giống như Phiêu Miểu kiếm đạo... Con mẹ nó cũng quá biến thái rồi đấy.”
Tu luyện giả chịu đựng kiếm quang tẩy lễ rời khỏi lôi đài đều khiếp sợ đến không thể hình dung.
“Ngươi cũng lĩnh ngộ Phiêu Miểu kiếm đạo? Không tệ! Đáng tiếc, cảnh giới và vận dụng vẫn không bằng ta! Phá cho ta!”
Xuy Xuy Xuy...!
Trong lúc vung kiếm, Vân Trung Kiếm liền phát ra sáu đường kiếm quang cường hãn hơn của Trần Hạo.
Ầm ầm!
Năng lượng kinh thiên động địa nổ tung, trong chốc lát vang vọng cả sân thi đấu.
“Phụt!”
Dưới sức mạnh phản phệ cự đại, Trần Hạo phun ra một ngụm tinh huyết, nhưng giờ phút này hai mắt hắn lại phóng ra hai đường quang mang lấp lánh, “Xoẹt” một tiếng cả người hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.
Dung nhập thiên địa vạn vật!
Cảnh giới tăng lên, linh hồn lực cũng tăng cường, dù Trần Hạo khoảng thời gian này không có thời gian chuyên môn tu luyện điêu kĩ, nhưng cảnh giới dung nhập thiên địa vạn vật vẫn có đột phá kinh người.
Hắn sở dĩ phát ra sáu đường công kích phân tán, không kì vọng có thể tổn thương Vân Trung Kiếm, hắn cần chỉ là thông qua đối phương ngăn cản sáu phương vị công kích để hắn tính toán phương vị chính xác của Vân Trung Kiếm lúc này. Ðây là năng lực chỉ một mình Trần Hạo có, e rằng tu luyện giả của cả thế giới này cũng không nghĩ đến việc hoàn toàn dựa vào thời gian, phương vị, tốc độ phát kiếm, mà tính toán vị trí đối phương. Đây cũng là tuyệt học, tuyệt học độc nhất vô nhị của người Địa Cầu ứng dụng khoa học!
Là sự kết hợp của vệ tinh định vị và không gian.
Đương nhiên, Trần Hạo muốn làm được điểm này phải có cảm tri siêu cường, tinh chuẩn.
Và bây giờ, hắn đã nắm bắt được thời cơ chính xác, khóa định vị trí của Vân Trung Kiếm!
“Hả?” Vân Trung Kiếm giật mình, khí tức của Trần Hạo đột nhiên biến mất trong cảm tri của hắn
“Chơi ẩn nấp, chơi Phiêu Miểu với ta? Ha ha... Thú vị, ngươi đây là...”
Xuy!
Vân Trung Kiếm một câu chưa nói xong đã kinh hãi ngậm miệng, một đường kiếm quang lấp lánh không hề báo trước xuất hiện sau lưng hắn gần trong gang tấc! Khoảnh khắc này, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có khiến lông tơ trên người hắn đều dựng đứng, dùng sức lực mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất, vung kiếm chém ra.
Ầm ầm!
Năng lượng va chạm kịch liệt khiến Trần Hạo và Vân Trung Kiếm đồng thời hiện thân, lăn mình bạo lui.
“Sát!”
Xoạt!
Trần Hạo như quỷ mị thân hình lăn lộn vẫn chưa dừng lại đã lần nữa biến mất.
“Công phu ẩn nấp mạnh quá!” Giờ phút này, dù là vô địch Nhân Tiên Long Dực, ánh mắt cũng đột nhiên co lại.
Vân Trung Kiếm vừa dung nhập vào trong mây mù, công kích của Trần Hạo đã giáng xuống!
Nhanh!
Chỉ có dùng nhanh để hình dung. Cái này khiến cho Vân Trung Kiếm chỉ có thể vội vàng xuất kiếm.
Hơn nữa, công kích của Trần Hạo biến thành liên miên không dứt, khiến Vân Trung Kiếm không thể khống chế tiết tấu trận đấu nữa, bị động xuất kiếm phòng thủ, phản kích. Loại tình huống này dù đối với sức mạnh của hắn không có ảnh hưởng gì, nhưng hắn muốn dựa vào thiên biến vạn hóa của Phiêu Miểu kiếm đạo và Vân vụ chân đế mê hoặc đối thủ là hoàn toàn không có khả năng.
Giờ phút này, Vân Trung Kiếm mới thực sự cảm nhận được sự biến thái của Trần Hạo!
Từ sau khi hắn đem Phiêu Miểu kiếm đạo và Vân vụ chân đế dung nhập đến mức độ lô hỏa thuần thanh, vẫn không có đối thủ nào có thể khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng như vậy, từ trước đến giờ đều là hắn khống chế tiết tấu trận đấu, còn bây giờ thì ngược lại.
“Long huynh, Vân Trung Kiếm muốn thắng e rằng không dễ...”
“Không phải không dễ, mà là không có khả năng. Phương diện hắn mạnh nhất hoàn toàn bị trói buộc rồi, có thể nói trận đấu này đã trong tầm khống chế của Trần Hạo. Chỉ là xem có thể kiên trì được bao lâu mà thôi... Trần Hạo này đến ta cũng đánh giá thấp chiến lực thật sự của hắn!”
“Ách... Long huynh, Vân Trung Kiếm bây giờ dù bị động nghênh chiến nhưng vẫn chiếm cứ thượng phong, sức mạnh chân nguyên đều mạnh hơn Trần Hạo một bậc, không lẽ còn có thể thua?”
“Ngươi xem nhẹ tính dẻo dai của hắn rồi...”
“Tính dẻo dai?”
“Ừm, các trận đấu trước đây của Trần Hạo dù rất vô vị nhưng mỗi trận hắn đều dùng bản năng chiến đấu, hơn nữa kích phát năng lực mạnh nhất của đối thủ, dù ta không biết hắn làm vậy có ý nghĩa gì nhưng biết là hắn đang tôi luyện bản thân, hấp thu sở trường của mọi người. Quan trọng hơn là mỗi lần đều để bản thân rơi vào trong hiểm cảnh, ngươi cũng nhìn thấy, sức mạnh nhục thân của hắn dù bình thường nhưng khả năng chịu đựng tổn thương lại rất mạnh... Còn nữa, tâm cảnh của hắn cũng mạnh hơn!”
“Tâm cảnh mạnh hơn?”
“Bảo ngươi đấu liền mấy ngàn trận, ngươi có chịu được không? Mỗi trận đấu dù đều có thể hồi phục về trạng thái đỉnh phong nhưng tâm lý thì sao? Đừng nói mấy ngàn trận, dù là mấy trăm trận cũng khiến ngươi trong lòng sợ hãi, còn hắn mỗi trận đều hết sức chăm chú, không hề có nửa phần phân tâm, người như vậy, tâm cảnh cường hãn đến cực điểm! Có thể nói... là một kẻ điên! Một kẻ điên một khi xuất hiện chấp niệm sẽ bước vào phong ma chi cảnh!”
“Ách...” Nhiếp Thiếu Phong có chút giật mình, bất luận thế nào hắn đều không nghĩ Long Dực hiệu xưng vô địch Nhân Tiên lại đánh giá Trần Hạo cao như vậy. Càng không nghĩ Long Dực có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề hắn không nhìn thấy.
“Ngươi so với hắn, xác suất chiến thắng cao hơn một chút. Đừng nản chí... Nhưng ta lại hi vọng ngươi thua...”
“Khục khục, Long huynh, huynh vậy là có ý gì? Nói thế nào, chúng ta cũng là người của huynh...”
“Nguyên nhân rất đơn giản, ta không muốn bỏ lỡ đối thủ như vậy! Đương nhiên, nếu ngươi có thể thắng cũng không sao. Cùng lắm, sau này ta lại khiêu chiến hắn là được!”
“Đúng vậy, dù sao sau này huynh vẫn có thể khiêu chiến, hơn nữa hắn không có lý do từ chối lời mời từ một cao thủ như huynh, cho nên ta sẽ không xuống nước!” Nhiếp Thiếu Phong nói. Hắn biết quy tắc chiến đấu của Long Dực, đó chính là khiêu chiến với người có số lượng trận đấu cao hơn hắn, còn bây giờ tu luyện giả của cả Á Dĩnh Tinh rất khó tìm được một người số lần chiến đấu vượt qua hắn, đây cũng là nguyên nhân hai tháng gần đây hắn không đến sân thi đấu.
9999 trận đấu, chẳng có mấy người có thể làm được.
“Ừm, ngươi cứ việc mạnh tay chiến đấu, có lẽ không lâu nữa sẽ đến lượt ngươi...”
“Đúng vậy. Nếu không có gì bất ngờ, rất nhanh sẽ đến lượt ta...”
Nhiếp Thiếu Phong và Vân Trung Kiếm thực lực sàn sàn nhau, chỉ là nhỉnh hơn một chút, dù hai người giao chiến, hắn cũng rất khó bảo toàn thắng lợi. Mười trận có thể thắng bảy trận đã là cực hạn.
...
Trận đấu của hai người diễn biến thành cận chiến!
Kiếm quang lấp lánh phút chốc vạn kiếm, trên trời dưới đất, trên cả lôi đài tới tới lui lui, trên trên dưới dưới, mức độ kinh hiểm kích thích vượt xa bất cứ một trận đấu nào trước đó.
Vân Trung Kiếm dưới sự áp bách của kiếm kĩ sắc bén đến cực điểm, cũng bạo phát ra sức mạnh trước nay chưa từng có, đem thất vọng không thể dựa vào sở trường của mình ném ra sau gáy, toàn thân dung nhập vào trận quyết đấu chính diện với Trần Hạo!
Mười phút sau, trong tiếng kinh hô của vô số người, Trần Hạo và Vân Trung Kiếm lần lượt rơi xuống.
Không ai hóa thành bạch quang.
Nhưng Vân Trung Kiếm thì không thể đứng dậy nổi, Trần Hạo run run rẩy rẩy đứng dậy, giành được thắng lợi chung cuộc.
Một trận đấu khó khăn!
Đúng như Long Dực dự đoán.
...
Trận đấu này, Trần Hạo yêu cầu nghỉ ngơi mười lăm phút.
Còn Vân Trung Kiếm sau khi rời khỏi lôi đài, hồi phục lại trạng thái đỉnh phong, chỉ nói đúng một chữ “Tuyệt”, rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống bước vào trạng thái tu luyện.
Không nghi ngờ, cả hai người ai cũng đều giành được rất nhiều lợi ích.
...
Những trận đấu sau đó trở nên cực kì khó khăn, mỗi trận đấu đều có thể duy trì trên một phút thời gian. Còn Trần Hạo mỗi lần đều chiến thắng suýt soát.
Sau hơn mười trận liên tiếp, Nhiếp Thiếu Phong cuối cùng cũng lên đài.
Đáng tiếc, thỏa thuê mãn nguyện muốn hạ gục Trần Hạo, nhưng trong lúc cùng Trần Hạo chiến đấu, biểu hiện không mạnh như Vân Trung Kiếm, điều này khiến cho hắn thua rất không cam tâm, nhưng biết làm thế nào được, phong cách chiến đấu của Trần Hạo dường như là khắc tinh của hắn. Cảm giác chỉ mới phát huy được chín phần thực lực của mình đã bị đối phương hạ gục.
Ðiều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, may mắn là Trần Hạo trước đó đã khai hắn là ngụy cảnh giới, nếu không thì hiệu xưng Nhân Tiên cảnh sơ kì đệ nhất cao thủ của hắn thật quá xấu hổ. Những người sau đó đều là ngụy cảnh giới cao thủ Nhân Tiên trung kì, hậu kì chi cảnh, hơn nữa tuyệt đối là nhân vật đỉnh tiêm trong Nhân Tiên trung kì, hậu kì, nếu không đã không được hai lão đầu kia xếp sau Nhiếp Thiếu Phong.
Nhưng trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Trần Hạo không kiên trì được bao lâu nữa, Trần Hạo lại giành thắng lợi hết lần này đến lần khác.
Gian nan đem chiến tích của hắn nâng lên con số đủ coi thường tất cả thành viên của sân thi đấu, 10000 trận thắng, 0 trận thua, 0 trận hòa!
Tít tít tít...
Đúng lúc này, trong lôi đài vang lên thanh âm nhắc nhở.
“Chúc mừng ngươi, một lần nữa khởi động điều kiện bí mật của sân thi đấu, ngươi sẽ sở hữu thuộc tính che giấu thân phận trong sân thi đấu của bất cứ thành trì nào trong thế giới thứ hai, đồng thời có thể tùy ý điều tiết chiến tích của mình khiêu chiến đối thủ ngươi muốn khiêu chiến. Thân phận Trần Hạo, chiến tích tích lũy không thể thay đổi.”
“Không phải chứ?”
Trần Hạo ngây người, có thể cơ duyên xảo hợp khởi động một lần điều kiện bí mật đã là tương đối lợi hại, vô cùng lợi hại, siêu cấp lợi hại. Không ngờ lại có thể một lần nữa khởi động điều kiện bí mật.
Hơn nữa, càng khiến Trần Hạo hưng phấn là điều kiện bí mật trông có vẻ không có bất cứ phần thưởng thực chất nào, kì thực giống như đặt ra cho riêng một mình hắn!
Nhất là đã nếm qua lợi ích của việc chiến đấu không giới hạn càng khiến hắn ý thức được phần thưởng này đổi mới hắn lợi hại đến thế nào.
Rất đơn giản, hắn vẫn có thể chiến đấu không giới hạn thì cũng không bị hạn chế mỗi ngày mười trận. Hắn chỉ cần thay đổi một thân phận già là có thể chiến đấu mười trận, chẳng còn gì hạn chế. Khác biệt duy nhất là chiến tích của thân phận giả không có liên quan gì đến chiến tích của thân phận thật, cũng chính là nói chiến tích của thân phận thật không thể thay đổi.
Hơn nữa, càng quan trọng hơn là phần thưởng Trần Hạo nhận được không hạn chế ở Á Dĩnh Tinh.
Có nghĩa là hắn có thể ngụy trang thành bất cứ một nhân vật hư cấu nào ở sân thi đấu của bất cứ thành trì nào trong thế giới thứ hai tiến hành khiêu chiến.
Cái này đối với Trần Hạo đã lĩnh ngộ truy cầu đại đạo bổn nguyên của mình tuyệt đối là định ra cho bản thân hắn!