Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 711

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Ở thời điểm mọi người còn chưa phản ứng lại, Hàn Mai tiên tôn nhíu mày, nói: “Hạo nhi, con cũng cần thu liễm một chút. Nếu có thể không chém giết thì tận lực không nên chém giết, nhất là trong Nhân tộc... Con đường cường giả cũng không nhất định phải đạp xương trắng lạnh lẽo! Cứng quá dễ gãy...”

“Kẻ muốn giết ta, ta tất giết hắn! Sư phụ, điểm ấy người không phải quản nữa! Ở trong Nguyên thủy bí cảnh này ít nhất hơn một ngàn năm thời gian, không cần phải cố kỵ cái gì! Muốn dùng thân phận bối cảnh ép con? Vậy nằm mơ! So cha, lão tử cũng sẽ không yếu hơn bọn hắn... Cùng lắm thì thời điểm đi ra ngoài so là được!” Trần Hạo nói.

“So cha?” Hàn Mai tiên tôn nhíu mày nghi hoặc.

“Ha ha... Bối cảnh của chúng ta tất nhiên rất mạnh! Được rồi, cứ quyết định như vậy. Vậy ta đi trước... Mọi người chiếu cố tốt bản thân!”

“Ừm!”

Ánh mắt Trần Hạo đảo qua mọi người, thừa dịp không có Phong Tiên Cửu Cấm áp chế, chợt hóa thành một tia sáng, phóng đi ở phía chân trời.

“Tiểu tử này... So cha... Vậy thật đúng là không mấy ai có thể so qua ta lão tử của ngươi!” Không ai phát hiện, sâu trong ánh mắt Hàn Mai tiên tôn nghiền ngẫm, “Đáng tiếc, ta đây chỉ là một tia nguyên thần... Ở trong này vẫn chỉ có thể dựa vào chính ngươi... Tiểu cảnh giới dẫn động thiên phạt, thật sự là càng ngày càng ra ngoài cha đoán trước... Còn có thân thể tự chủ tiến hóa... Chẳng lẽ thực cùng nàng có quan hệ sao?”

Hàn Mai tiên tôn lắc lắc đầu, nhìn nhìn đám người Trần Tuyết ánh mắt không nỡ, vẫn nhìn chăm chú vào phương hướng Trần Hạo biến mất, nói: “Ðừng nhìn nữa, nó rời khỏi, chắc chắn một bước lên trời! Chúng ta đã giam cầm hai mươi năm rồi... Muốn đuổi kịp bước chân của nó, chỉ có thể càng thêm cố gắng tu luyện!”

“Vâng!” Đám người Trần Tuyết đáp.

“Hàn Mai... Sao ta cảm giác ngươi là lạ?”

“Có sao? Vân Vi, ta chẳng qua là đã nghĩ thông một số chuyện mà thôi, chúng ta cũng không yếu, chỉ là đã mất đi một trái tim cường giả. Mấy vấn đề này, ngươi nếu là không đối với chính mình coi thành kẻ yếu mà nói, há có thể không nghĩ tới?”

“Nói cũng đúng...”

“Mẹ, mẹ là đã lĩnh ngộ tuyệt học gì phải không?” Lúc này, Trần Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến lúc Trần Hạo cùng Tứ Cuồng Long đại chiến, mẫu thân cho nàng loại ý chí không thể làm trái đó, hỏi.

“Phải, bá mẫu... Lúc trước, thời điểm Hạo ca cùng Tứ Cuồng Long đại chiến...”

“Đúng đúng, sư phụ, chúng ta cũng cảm giác được rồi!”

“Ha ha... Không sai, sư phụ trong khoảng thời gian này nói không nhiều, đó là có điều lĩnh ngộ. Chẳng qua, cũng chỉ là một loại lột xác trên tâm thần linh hồn, còn chưa đủ để sinh ra lực lượng thật sự. Được rồi, thừa dịp hiện tại nhiều người dẫn động thiên phạt như vậy, nhanh chóng lĩnh ngộ đi, đây chính là cơ hội khó được...” Hàn Mai tiên tôn đã sớm nghĩ đến dị thường lúc trước sẽ bị chúng nữ hỏi, rất thản nhiên nói.

...

Năm canh giờ sau.

“Xui! Tứ Cuồng Long rắm chó, ở thánh điện cũng bất khả nhất thế, lại ngay cả tiểu tử đó cũng không diệt được, nương...”

Lam Phong lúc nhìn thấy Tứ Cuồng Long bị đại thủ ấn của Trần Hạo trực tiếp nện xuống lòng đất, không có bất cứ gì do dự, liền đi xa, tuy cảm ứng được thiên địa rung chuyển kịch liệt, hắn cũng không dám để ý tới. Bởi vì trong lòng hắn sợ hãi, luôn có một loại cảm giác bị Trần Hạo nhìn thấu. Tuy biết cái đó khả năng không lớn, nhưng hắn không có dũng khí mạo hiểm. Một Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch đã làm cho hắn đau lòng hận không thể đâm chết, nếu để Trần Hạo lần nữa cướp sạch bảo vật trên người hắn, tức cũng phải bị tức chết.

Liên tục chạy như điên suốt ba canh giờ, Lam Phong rốt cuộc chậm lại, thở hổn hển.

“Càng là về sau, cấm khu thành trì càng ít, người tu luyện càng ngày càng tụ tập, nếu lại gặp phải gia hỏa đó, lão tử căn bản không có đường sống phản kháng, thật sự là... Quá mạnh mẽ...” Lam Phong tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết, không phải Tứ Cuồng Long yếu, mà là Trần Hạo quá biến thái.

Xẹt Xẹt xẹt!

Bỗng nhiên vài đạo năng lượng dao động chợt truyền đến.

“Người nào?” Lam Phong nhất thời cả kinh, rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn quét qua lại, lớn tiếng hỏi. Bầu trời đêm trong suốt, trong hoang sơn dã lĩnh, không có bất cứ chỗ nào đáng ngờ.

“Con mẹ nó, Lam Phong ta đường đường đệ tử thánh điện, thế mà thành chim sợ cành cong rồi... Hô... Trước tìm cái hang khôi phục nghỉ ngơi rồi nói sau. Năm canh giờ, tuy không thể phi hành, ít nhất cũng chạy mấy chục vạn dặm đường, tiểu tử đó không có khả năng theo...”

“Khặc khặc khặc...”

“Ai?” Lam Phong nhất thời sợ hãi dựng tóc gáy. Vừa rồi cảm giác được năng lượng dao động nếu là ảo giác, vậy lần này tiếng cười âm trầm tuyệt đối sẽ không là ảo giác: “Đừng giả thần giả quỷ! Ta, đệ tử thánh điện Lam Phong, thiên tài số một Lam gia!”

“Khặc khặc khặc...” Tiếng cười âm trầm mơ hồ bất định, khi thì phía sau, khi thì trước người, chợt đông chợt tây, làm Lam Phong không thể tập trung khí tức đối phương. Nếu không có Phong Tiên Cửu Cấm, mọi cao thủ Ðịa Tiên cảnh đều có thể tập trung khí tức đối phương. Nhưng hiện tại, muốn làm được như thế, tuyệt đối không có khả năng. Không ai có thể tốc độ nhanh như vậy, nói cách khác, tiếng cười âm trầm khủng bố đó, tuyệt đối không phải một người.

Lam Phong một tay cầm kiếm, một tay khẩn trương sờ sờ bọc sau lưng, tóc gáy dựng thẳng, lạnh lùng nói: “Mặc kệ các ngươi là ai, nếu muốn chặn đường cướp bóc mà nói, vậy ta nói cho các ngươi, đừng mơ! Có lệnh bài trong người, bất cứ gì ghi lại đều sẽ truyền về trung tâm liên minh!”

“Phải không?”

Bá!

Một bóng người thoáng như hoàn toàn dung nhập đến trong bóng đêm, chợt xuất hiện ở trước mặt Lam Phong, đôi mắt lóng lánh quang mang u lam, thoáng như quỷ hỏa, tràn ngập khiêu khích hỏi ngược lại.

Lam Phong lúc nhìn thấy bóng người này, trong lòng lộp bộp một cái, “U Linh tộc?”

“Khặc khặc khặc... Lão đại, đây là con dê béo nhỉ? Đệ tử thánh điện Nhân tộc... Chậc chậc, bọc không nhỏ, hẳn là không hề thiếu thứ tốt...” Một bóng người khác xuất hiện ở phía sau Lam Phong, hơi hưng phấn nói, thanh âm tràn ngập âm trầm trời sinh của U Linh tộc.

“Không có kiến thức! Lão Tứ, không phải ca nói ngươi, tiểu tử này tuy là đệ tử thánh điện, nhưng thực lực bình thường, xem cái hùng dạng này, một chút phong phạm cường giả cũng không có, dọa tè ra quần chưa? Cứ như vậy, có thể có thứ gì tốt? Chẳng qua có chút ít còn hơn không...” Lại một bóng người xuất hiện.

“Chém giết đệ tử thánh điện Nhân tộc, dù là kém cỏi nhất thì giá trị cống hiến cũng có một ngàn! Bảo bối có hay không cũng không quan trọng, khặc khặc khặc...” Người tu luyện U Linh tộc xuất hiện đầu tiên, cũng chính là lão đại của bốn người, âm hiểm nói: “Được rồi, động thủ đi...”

“Các ngươi dám! Cho rằng lão tử sợ các ngươi? Có gan đơn đấu với lão tử!” Trong lòng Lam Phong kinh sợ, càng ảo não, sớm biết ở nơi này có thể gặp phải U Linh tộc, dù nói cái gì thì hắn cũng không dám một mình rời khỏi, nhưng bây giờ hối hận vô dụng, chỉ có nghĩ cách tránh được một kiếp này. Hắn tuy cảm ứng không ra khí tức bốn U Linh tộc này, nhưng biết bọn này đã dám chạy tới săn giết Nhân tộc lạc đàn, tuyệt đối sẽ không quá kém. Nhất là đối phương ngay cả ám sát họ am hiểu nhất cũng chưa thi triển, liền đủ để cho thấy đối phương có thực lực chính diện giết hắn.

“Ðơn đấu? Tốt, một mình ngươi đấu bốn huynh đệ chúng ta!”

Oành!

“A! Có bốn U Linh tộc xâm nhập! Cứu mạng...” Lam Phong tức giận đến hộc máu, nhưng không muốn bị chém giết ở đây, đột nhiên thúc giục năng lượng quanh thân, toàn lực hô, cùng lúc đó, nâng kiếm giết hướng một kẻ hắn cho rằng yếu nhất.

Ông!

Kim mang rực rỡ ngưng tụ thành phù văn huyền ảo ở trên bảo kiếm nhìn như bình thường trong tay Lam Phong hiện lên, trong phút chốc, một cỗ kiếm quang mênh mông, hùng hồn, dày nặng như núi bốc lên.

“A? Bảo kiếm thật mạnh! Lão Tứ cẩn thận!”

“Muộn rồi! Chết cho ta!”

Oành!

”... Dmm” Lão Tứ kia cũng không nghĩ tới Lam Phong giống như gấu chó bị dọa vỡ mật, bộc phát ra lực lượng cường hãn như thế. Dưới sự sơ ý, hắn bị kiếm quang cường hãn vô cùng một kiếm đánh bay. Nếu không phải phản ứng siêu nhanh, mất mạng cũng có khả năng.

“Mẹ kiếp, là một cao thủ giả heo ăn thịt hổ... Đuổi theo! Muốn chạy? Nằm mơ!”

Vèo Vèo Vèo...

Bốn bóng người trong phút chốc dung nhập đến trong bóng tối, tốc độ kinh người.

“Cứu mạng! Bốn gã, chỉ có bốn gã U Linh tộc, ta là đệ tử thánh điện Lam Phong! Ai tới cứu ta, tặng một kiện thánh khí pháp bảo!”

Thực lực bản thân Lam Phong không yếu, hơn nữa số mệnh gặp may mắn kinh người, một người đạt được Viễn cổ pháp bảo, linh dược, tuyệt đối so với bất cứ một đoàn đội nào cũng cường đại hơn nhiều, tuy hắn không có cơ hội tiến vào bất cứ cung điện trung tâm nào.

Nhưng dù như thế, bốn người này cũng không phải Lam Phong có thể đối phó. Càng đáng sợ là, ở dưới Phong Tiên Cửu Cấm, lệnh bài đoàn trưởng của Nhân tộc không thể phát ra tín hiệu cầu cứu, chỉ có thể dựa vào kêu la, như vậy, kêu la như thế nào cũng rất quan trọng. May mà đối phương chỉ có bốn người, hơn nữa thực lực cũng không phải loại cường đại đến mức không thể chống lại. Lam Phong chỉ cần nói theo sự thật là được, hơn nữa ưng thuận thánh khí pháp bảo thù lao. Hắn tin rằng, chỉ cần trong phạm vi ngàn dặm có tiểu đoàn đội, tất nhiên sẽ tới cứu giúp. Chẳng qua, trong hoang sơn dã lĩnh không bờ bến này, gặp được người tu luyện là tỷ lệ rất nhỏ

...

“Chết đi cho ta!”

Xẹt!

Lão đại tốc độ nhanh nhất, mắt thấy Lam Phong đến trong phạm vi công kích, chợt đâm ra một thương, thương long cuồng bạo sắc bén thổi quét mà đi.

Oành!

Lam Phong lật tay một kiếm, “Phốc” phun ra một ngụm máu tươi. Ở dưới lực phản chấn thật lớn, thân hình đột nhiên nhanh hơn.

“Rất tốt! Bảo kiếm của tiểu tử này cực kỳ cường đại, so với mọi bảo vật chúng ta đạt được còn mạnh hơn!” Lão đại cảm ứng được kiếm quang của Lam Phong dày nặng huyền ảo, càng thêm hưng phấn, nói: “Toàn lực đuổi theo! Cái gì?”

Đúng lúc này, làm bốn người tu luyện U Linh tộc kinh ngạc là, Lam Phong điên cuồng chạy trốn, lại cởi bỏ bọc trên lưng, thừa dịp kẽ hở liền bật lên trên không ngắn ngủi, lấy ra một đôi giày chiến tản ra ngân quang trong suốt, nhanh chóng đeo vào, thời điểm lần nữa rơi xuống đất, bắn lên hai đạo phù văn màu bạc rực rỡ ở dưới chân hắn chợt lóe, tốc độ ước chừng tăng lên một thành. Đây chính là không gian Phong Tiên Cửu Cấm, có thể tăng lên một thành, còn có thể vận chuyển phù văn, vậy tuyệt đối là chí bảo cấp thánh khí. Càng làm cho bốn người đã kinh ngạc lại vui mừng hơn ở ngay sau đó. Lam Phong lần nữa nhảy lên, lấy ra một cái nhuyễn giáp màu bạc, đeo đến trên người. Sau đó, mỗi lăng không một lần, mặc một kiện. Sau liên tục vài lần, gia hỏa này biến thành một thân khải giáp màu bạc, ngay cả đầu cũng võ trang. Hơn nữa, thời điểm một bộ khải giáp thành hình, trên người hắn bốc lên từng đạo hoa quang màu bạc, phù văn vờn quanh, tốc độ lại tăng lên một thành.

Đây là bộ trang bị cộng thêm của hắn.

“Bộ đồ! Mẹ! Vậy mà là bộ đồ cấp thánh khí! Phát tài rồi!” Bốn người tu luyện U Linh tộc hoàn toàn hưng phấn, “rầm rầm rầm rầm” trong phút chốc giống như ăn xuân dược, tốc độ điên cuồng tăng vọt.

Lam Phong căn bản không ngờ, hắn vì tăng cường vốn riêng để giữ mạng, mặc vào bộ đồ thánh khí trâu bò mà hắn đại cơ duyên đạt được, lại làm bốn người tham lam như tiểu vũ trụ bùng nổ. Không những không thể cắt đuôi, ngược lại làm cho tốc độ tiếp cận của họ càng lúc càng nhanh. Chung quanh vẫn một mảng tĩnh lặng, không có bất luận người tu luyện Nhân tộc nào hưởng ứng.

“A!”

Đối mặt cái chết uy hiếp, Lam Phong đem kinh sợ hoàn toàn dứt bỏ, trong đầu chỉ có một cái lòng tin, đó là dùng tốc độ nhanh nhất bỏ trốn. Nhưng sự thực thì không như hắn mong.

“Lên... cho ta!” Bốn gã U Linh tộc chính là tổ hợp phối hợp ăn ý, lão Nhị bắn vọt lên, lão đại toàn lực nâng lên, chợt giống như đạn pháo, lão Nhị lăng không hư độ, trong phút chốc liền từ trên đỉnh đầu Lam Phong bay qua, phất tay là một kiếm khủng bố cực điểm.

Kiếm quang u lam chiếu sáng không gian, vô tận sát phạt khí làm cho Lam Phong phải hộc máu vung kiếm đón.

Oành!

Lần này quyết đấu, Lam Phong có bộ độ thánh khí bảo vệ thêm vào, nên chưa bị thương, nhưng không thể mượn sức tăng tốc chạy. Hắn biết hôm nay chỉ sợ bỏ mạng ở nơi này. Giờ khắc này, Lam Phong có chút hối hận, tình nguyện bị ác ma Trần Hạo cướp sạch, cũng tốt hơn toi mạng. Dù sao, Trần Hạo tuy nhiều lần cướp sạch hắn, nhưng không lấy mạng hắn. Cái ý nghĩ này chợt lóe mà qua, Lam Phong ngừng lại, nhìn bốn người tu luyện U Linh tộc đem hắn bao vây ở trung tâm, chiến ý bốc lên.

“Chạy? Con mẹ nó chứ, chạy nữa? Khặc khặc khặc... Ngoan ngoãn giao ra toàn bộ pháp bảo, cho ngươi toàn thây!”

“Đánh rắm chó cái đcm! Lão tử dù chết, cũng phải kéo một cái đệm lưng! Có chim, cứ việc đến!”

Oành!

Quang hoa màu bạc rực rỡ chiếu sáng không gian phạm vi nghìn trượng. Lam Phong vận khí tức quanh thân. Dưới tuyệt cảnh phải chết, niềm kiêu ngạo của đệ tử thánh điện, tôn nghiêm của người tu luyện Nhân tộc của hắn, hắn nổi hung lên, nhưng chưa lập tức ra tay, mà là nhanh chóng từ trong bọc lấy ra một cái hộp, mở ra, lấy ra một viên đạn dược bằng nắm tay, trực tiếp nuốt vào, động tác cực nhanh, liền mạch lưu loát. Dù là như thế, ngắn ngủi viên đan dược đó xuất hiện, cũng tản mát ra mùi thuốc nồng đậm. Bốn người tu luyện U Linh tộc nhìn mà choáng váng, đệ tử thánh điện này thực lực không mạnh thế nào, lại có thể có nhiều bảo bối như thế.

Trong cái bọc lớn như vậy có thể còn nhiều bảo bối, đây là phán đoán.

Đan dược đó dù là ngu ngốc cũng có thể nhìn ra là đan dược cực phẩm viễn cổ lưu lại, dược lực mạnh bao nhiêu thì căn bản không thể đo lường, nên căn bản không thể định mức giá trị.

Nhưng ánh mắt Lam Phong tản ra điên cuồng, một ngụm nuốt vào. Đây rõ ràng là không muốn sống.

Oành!

“Rống!” Đan dược vừa vào miệng, năng lượng mênh mông khủng bố như lửa nóng hừng hực ở trong cơ thể Lam Phong bốc cháy lên. Hắn không dám lấy tâm thần rèn luyện, chỉ là tự nhiên hấp thu, nhưng cũng làm cho hắn có cảm giác bị nổ tan xác chết. Nhưng ở dưới tình trạng hẳn phải chết này, hắn không có lựa chọn. Hắn gào rống như dã thú, tiếng gào rống từ đan điền lao về phía cổ họng, bộc phát ra vang vọng bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment