Chương 101: Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa? (1)
Chương 101: Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa? (1)Chương 101: Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa? (1)
Lúc này, một cô bé đứng bên cạnh nhón chân cầm khăn ướt lạnh lẽo đưa tay lau mồ hôi cho cậu.
"Anh ơi, anh nóng đến toát mồ hôi luôn rồi kìa, để em lau cho anh nha!"
Lâm Chu: "!'
Trong nháy mắt Lâm Chu giống như hiểu ra, tại sao sau khi kết hôn rất nhiều người đàn ông càng thích con gái hơn.
Có đứa con gái thơm tho mềm mại, vừa ngoan vừa biết đau lòng người khác thì làm gì có ai không thích!
Không phải là kẹo hồ lô thôi sao, cho con bé!
Cả một tủ kính lận! Có cả đống!
Vẻ mặt Lâm Chu cảm động nhận khăn ướt trong tay cô bé, cũng hỏi cô bé muốn kẹo hồ lô vị gì, chuẩn bị bán cho cô bé trước.
Là học sinh tiểu học, đây vẫn là lần đầu tiên bọn nhóc trải qua chuyện bị trà xanh đâm lưng, cả đám đều phản ứng không kịp, ánh mắt nhìn Hồ Giai Di đều mang theo vẻ không thể tin tưởng.
"Ba tệ một xâu, năm tệ hai xâu, mười tệ năm xâu, tùy tiện lựa chọn. Em nói cho anh biết muốn cái nào đi?"
Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa?
Cả đám trợn mắt há mồm nhìn.
Mắt thấy Lâm Chu bán cho cô bé ấy, đám học sinh tiểu học tranh đoạt nửa ngày bên cạnh trố cả mắt.
Chẳng lẽ đây là trà xanh trong lời của người lớn đó hả?
Nếu không thì cũng xin lỗi cử động lau mồ hôi cho cậu của người ta quá.
"Tổng cộng hai mươi xâu, 40 tệ."
Vậy mà không ra bài theo lẽ thường!
Hồ Giai Di mỉm cười ngại ngùng, cộp cộp điểm này điểm kia lên trên tủ kính, mỗi loại vị đều mua một xâu. Xong rồi cô bé hỏi bao nhiêu tiền.
Đều là đến mua kẹo hồ lô mà, sao cậu còn ghê gớm thế?
Sớm biết thế nhóc đã không gọi rồi.
Mùa hè nhiều hoa quả, nhất là hôm nay cậu lại bùng nổ linh cảm, chủng loại so với hôm qua còn nhiều hơn một ít.
Trần Phong nhìn rõ ràng là mình đến trước, kết quả phần kẹo hồ lô thứ nhất lại bán cho bạn ngồi cùng bàn của nhóc Hồ Giai Di, trên mặt mang theo vẻ bi phẫn sau khi bị phản bội.
Lâm Chu đóng gói kẹo hồ lô kỹ càng và đưa cho cô bé, cười hiền cực kỳ.
Học sinh tiểu học còn lại thấy bọn họ tranh đoạt nửa ngày, kết quả lại bị người khác giành trước. Tụi nhóc cũng đều biết đạo lý không thể để ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi được.
"Em muốn bao nhiêu?"
Quả nhiên việc làm ăn vẫn không thể bị khách hàng khác mang chệch.
Lâm Chu không ngờ đưa kẹo hồ lô cho cô bé hiểu chuyện trước còn có hiệu quả bất ngờ này.
Bọn nhỏ có thể đi học tại trường tiểu học này, điều kiện gia đình cũng không tệ, không thiếu chút tiền tiêu vặt ấy.
Phải đè ép đám học sinh này, nếu không tụi nhóc có thể làm ầm ï khiến cậu không buôn bán được.
Chúng trở nên nghe lời cực kỳ, dựa theo yêu cầu của Lâm Chu bắt đầu xếp hàng, từ từ từng đứa một.
Lâm Chu vẫn còn nhớ Trần Phong, thu tiền xong thì nhìn hướng Trần Phong hỏi.
"Em muốn 70 tệ."
70 tệ không phải số tiền lớn nhất Trân Phong có, mà trong túi nhóc chỉ có bằng ấy tiền mặt thôi. Đây là tiền nhóc kiếm được từ việc đầu cơ trục lợi kẹo hồ lô ngày hôm qua, tiền tiêu vặt hôm nay còn chưa dùng.
Trần Phong quyết định trưa hôm nay ăn trưa bằng kẹo hồ lô, không ăn cơm, ăn một phát đến đủ luôn.
Hơn nữa bây giờ tan học rồi, không cần phải gấp gáp, cứ ăn từ từ!
Nhóc nhìn chằm chằm động tác bỏ hộp của Lâm Chu, thèm đến nước bọt chảy ròng ròng.
70 tệ là 35 xâu kẹo hồ lô, Lâm Chu lấy theo thứ tự mỗi loại mấy xâu, sau đó đóng gói kỹ càng bỏ vào bịch cho Trần Phong.
Sau đó tiếp đón bạn nhỏ kế tiếp.
"Anh ơi, anh ơi, cho em một trăm tệ đi!"
Bạn nhỏ kế tiếp vừa lên đã đặt tờ tiền lớn trị giá một trăm tệ lên trên quầy hàng của Lâm Chu.
Lâm Chu rất hoài nghi bạn nhỏ này có biết một trăm tệ mua được bao nhiêu xâu kẹo hồ lô hay không.
"Một trăm tệ có thể mua 50 xâu kẹo hồ lô, bạn nhỏ ăn hết nổi không?”
Lâm Chu xem như là đã nhìn ra, tiền tiêu vặt của học sinh trong trường tiểu học này không hề thiếu.
Nhưng cậu thật sự sợ tụi nhỏ mang theo một bao kẹo hồ lô trở vê sẽ bị mắng.
"Năm mươi xâu thì năm mươi xâu. Không sao cả, em ăn được hết."
Bạn nhỏ vỗ ngực đôm đốp bảo đảm, dáng vẻ kia rõ ràng đang nói chỉ là năm mươi xâu kẹo hồ lô thôi mà, chẳng lẽ không ăn hết nổi?
Khóe miệng Lâm Chu giật giật, vẫn đóng gói cho cậu nhóc.
"Của em đây."
"Anh ơi anh ơi, em muốn vị que cay, cho em một xâu đó đi. Còn muốn táo gai nữa, nho cũng muốn, nho tím, nho xanh..."
"Anh ơi anh ơi, em muốn..."
Theo tiếng ríu rít chọn món của lũ trẻ, trong đầu Lâm Chu vẫn luôn quanh quẩn hai chữ anh ơi anh ơi, cậu sắp không nhận ra hai chữ này luôn rồi.
Đâu cũng ong ong cả lên.
Lần đầu cậu biết một đám con nít tụ chung một chỗ là ồn ào cỡ nào. ...