Chương 107: Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài! (2)
Chương 107: Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài! (2)Chương 107: Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài! (2)
Những bạn học khác thấy bạn nữ đã ăn xong táo phủ đường, trong túi giấy chỉ còn bốn xâu thì vô cùng háo hức muốn ăn. Ai cũng cảnh giác nhìn bạn học bên cạnh, sợ đối phương cướp mất.
"Giai Di, tớ muốn xâu nho này. Lần trước tớ cho cậu mượn sách đọc, lần này cậu nên để tớ một xâu nhỉ?"
"Cậu cho mượn sách thì tính là gì, hôm qua tớ còn cho Giai Di chép bài tập toán đây, chắc chắn phải chừa phân tới"
"Giai Di, hôm sinh nhật cậu, tớ tặng cậu chiếc váy nhỏ, cậu thích lắm luôn ấy, cậu nhớ không?"
"Giai Di, tớ đưa cậu 100, lấy hết bốn xâu còn lại!"
Sáu người, bốn xâu kẹo hồ lô, phân bổ kiểu gì cũng không đồng đều, thế là có hai người trong đó vì tranh một xâu kẹo hồ lô mà ra tay đánh nhau.
Trân Phong thấy tình hình không ổn, vội chạy đi tìm giáo viên.
Giáo viên tức giận đến mức đầu muốn bốc khói.
Nhưng so này so kia một hồi lại rùm beng cả lên.
Bạn học xung quanh thấy thế thì bắt đầu ôn ào cổ vũ mỗi bên.
Các bé trai ở độ tuổi này một lời không hợp lao vào đánh nhau là chuyện quá bình thường.
Không ai phục ai, bạn nào cũng cảm thấy quan hệ giữa mình với Hồ Giai Di mới là tốt nhất, xứng đáng có được xâu kẹo hồ lô.
Cảnh tượng mà chủ nhiệm lớp đi cùng Trân Phong nhìn thấy khi vừa bước vào lớp là một đám học sinh xem trò hay vây hai học sinh đang đánh nhau trên nền đất ở chính giữa.
Đầu tiên, hai bạn học này giao ước ai có quan hệ với Hồ Giai Di tốt hơn sẽ lấy được một xâu kẹo hồ lô trong số đó.
Hồ Giai Di giấu mấy xâu kẹo hồ lô vào cặp, lòng đầy sợ hãi.
"Dừng tay!"
Giáo viên ra lệnh, cả lớp tức tốc câm như hến, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
Mấy đứa học sinh tiểu học này đúng là không để người ta bớt lo mài
Điều kiện tiên quyết là không bị phát hiện.
Nếu giáo viên biết nguyên nhân là cô bé đem đồ ăn đến trường, còn dẫn tới tranh chấp, e rằng cô bé cũng bị mắng lây.
Trường học quy định không được mang đồ ăn đến lớp, nhưng mọi người len lén đem một ít vào mà không để giáo viên phát hiện thì không thành vấn đề.
Cô bé không ngờ hai bạn học cùng lớp lại đánh nhau vì giành một xâu kẹo hồ lô.
Nếu để giáo viên phát hiện, chắc chắn sẽ bị tịch thu.
Chỉ có ăn vào bụng mới là của mình.
Sau khi giáo viên đi, phản ứng đầu tiên của Hồ Giai Di chính là ăn hết số kẹo hồ lô còn lại.
Lát sau, trong lớp mới dần có tiếng nói chuyện.
Chủ nhiệm lớp dẫn hai học sinh đánh nhau đi.
Nếu không sẽ bị lấy đi mất.
"Hai em đi theo tôi."
Trân Phong trông thấy cảnh này: "..."
Cậu nhóc khá là buồn bực, hôm qua nhóc phân phát kẹo hồ lô cũng không đủ phần, nhưng có thấy ai đánh nhau đâu. Sao đến lượt Hồ Giai Di thì lại có hai bạn đánh nhau thế?
Buổi chiều, Lâm Chu đến bệnh viện thăm Trương Kiến Quân, thấy tinh thần ông rất tốt, vẫn có sức mắng Trương Minh Viễn là cậu yên tâm rồi.
Sau đó, cậu lại ung dung đi dạo trong trung tâm thương mại, mua vài bộ quần áo mùa thu mới, xem phim, ăn lẩu rồi quay về nhà.
Cậu vô cùng tận hưởng cuộc sống nhàn nhã không cần sầu lo vì tiền thế này.
Mãi đến lúc tỉnh dậy vào hôm sau, cậu vẫn cảm khái sống thế này mới là sống chứ.
Kiếp trước cùng lắm xem như tồn tại thôi.
Lâm Chu thấy mới hơn 7 giờ nên rửa mặt qua và làm bữa sáng đơn giản cho mình.
Đun canh gà thơm ngon cho sôi lên, đập một quả trứng vào bát, khuấy đều rồi đổ nước canh nóng hổi vào là có ngay một bát súp trứng.
Phối với vài loại gia vị đơn giản gồm: Dầu mè, muối, hạt tiêu. Sau đó rắc rau mùi và hành thái lên là xong.
Hoa trứng vàng rực phối với rau mùi và hành thái xanh biếc tạo nên màu sắc bắt mắt, khiến người ta nhìn vào muốn ăn ngay.
Hấp thêm bốn cái bánh bao là đủ hoàn thiện bữa sáng.
Trong tuần làm nhiệm vụ bánh bao, cậu trữ đông rất nhiều bánh bao, bây giờ lấy ra ăn cũng tiện.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Chu không thèm thu dọn bát đũa mà phủi mông chuẩn bị đi chợ.
Tuy cậu thích nấu nướng nhưng chẳng thích dọn dẹp gì cả.
Với cậu mà nói, công việc nấu nướng cũng thú vị như làm thí nghiệm, nhưng rửa bát lại chỉ là việc nhà thuần túy.
Vừa nghĩ tới việc giờ mình đã thuê giúp việc rồi, không cần phải thu dọn nữa là Lâm Chu vui vẻ vô cùng.
Quả nhiên, có tiền là có thể giải quyết rất nhiều phiên muộn.
Lúc cậu đến chợ, các chủ tiệm trái cây đều ấn tượng sâu sắc với cậu.
Lâm Chu đã tới mua hàng hai ngày liên tục, còn toàn là đơn hàng lớn. Chủ tiệm vừa thấy cậu từ xa đã vội vàng nhiệt tình chạy tới đon đả chào hỏi.
"Ông chủ Lâm đến rồi đấy à? Cậu ăn sáng chưa? Trái cây chỗ tôi đều tươi mới cả đây này. Cậu có muốn nếm thử không?"
Ông chủ tiệm trái cây vừa hỏi vừa cầm một quả cam lên đưa cho Lâm Chu, thậm chí còn tri kỷ bóc vỏ giúp cậu.
Lâm Chu không từ chối.