Chương 119: Gì cơ? Ngày mai là thứ bảy á? (2)
Chương 119: Gì cơ? Ngày mai là thứ bảy á? (2)Chương 119: Gì cơ? Ngày mai là thứ bảy á? (2)
Lâm Chu đi đến phòng tập thể thao rèn luyện một giờ, rồi lại về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhiệm vụ tuần này tương đối dễ dàng.
Cũng có thể do đã thuê người chăm nom trong nhà nên ngoại trừ bày quây bán hàng ra thì cậu không cần bận tâm đến những chuyện khác nữa, thậm chí còn có thêm người giúp đỡ công tác chuẩn bị, thế nên cậu nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn, có thể sống một cuộc sống thoải mái khác ngoài thời gian bày quầy bán hàng.
Đi dạo phố, xem phim, đi thăm nhà hàng xóm, bạn bè cũng ok.
Đảo mắt Lâm Chu đã đi tới thế giới này được một tháng, cậu phát hiện mình càng ngày càng thích ứng với cuộc sống như vậy.
Cậu đứng trên lầu hai biệt thự nhìn vườn hoa, gió nhẹ mang theo mùi thơm của hoa lướt qua mặt, hết sức an nhàn.
Ngày hôm sau, Lâm Chu chuẩn bị kẹo hồ lô xong rồi vô cùng kích động.
Ngày nào cậu cũng bận rộn bày quầy bán hàng, còn chưa cẩn thận quan sát nó bao giờ.
Sao không khiến người khác kích động cho được.
Thứ bảy, trên đường có rất nhiều người. Lâm Chu lái xe ba bánh đi dọc theo phố lớn ngõ nhỏ của Giang Đông.
Phần thưởng chưa rõ vô cùng quyến rũ với cậu!...
Cậu tích cực bày quầy bán hàng mỗi ngày như vậy là vì cái gì, còn không phải là vì phần thưởng hệ thống.
Vừa lúc ngắm nhìn xem thành phố mà cậu đang sinh sống.
Chỉ còn lại một ngày là ngày mai nữa thôi là cậu có thể nhận được phần thưởng mới rồi.
Giữa trưa vẫn có rất nhiều người đi đường.
Nhân cơ hội này để làm quen với những con đường luôn, đi ra khỏi nhà bày quầy bán hàng, sao có thể không biết đường được.
"Bán kẹo hồ lô đây - kẹo hồ lô!"
Rất nhiều chỗ khá là xa lạ.
"Ồ quao, nhiều loại ghê đó! Giá cả sao thế ông chủ?"
Lâm Chu đậu xe ba bánh ở ven đường.
Người qua đường đuổi kịp cậu vui vẻ bắt đầu chọn lựa.
Mới vừa lên phố đã có người gọi dừng lại, muốn mua kẹo hồ lô.
"Ba tệ một xâu, năm tệ hai xâu, mười tệ năm xâu."
Món bánh bao trước đó là như thế.
Lâm Chu gật đầu.
Trước đó cô mua trong trung tâm thương mại, phải tốn mười tệ mới được ba xâu, còn nhìn không tỉnh xảo xinh đẹp bằng quán ven đường này đâu.
Khách hàng qua đường nghe thấy giá cả như thế thì bật thốt.
Cậu không lấy việc bày quầy bán hàng làm mục đích kiếm tiền, để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần hệ thống không quy định giá cả thì cậu sẽ không lấy đắt lắm.
"Rẻ thế á?"
Kẹo hồ lô bây giờ cũng như vậy.
Tuy mỗi xâu không được nhiều lắm nhưng chủng loại nhiều, rất nhiều hoa quả đắt tiền đều có, khiến người ta vừa nhìn là cảm thấy cái giá này rất phải chăng. "Cho tôi hai mươi xâu đi."
Đưa mắt nhìn lại, số chủng loại kẹo hồ lô không chỉ mỗi 20. Ngoại trừ những loại kẹo hồ lô kỳ quái kia, hai mươi xâu vừa đủ để ăn.
"Đây là vị gì thế ông chủ?"
Có một số kẹo hồ lô liếc mắt cái là có thể nhận ra, có vài xâu thì nhìn không biết là loại gì.
Cái khách hàng chỉ là kẹo hồ lô trôi nước, Lâm Chu mở miệng giải thích các loại mùi vị cho cô.
"Đó là nhân vừng, nhân đậu đỏ, óc chó, hạt dẻ, quả sung, sầu riêng..."
Khách hàng qua đường nhìn chằm chằm xâu kẹo hồ lô ớt sừng trâu. Trực giác nói cho cô biết chắc chắn nó không thể ăn được, thế nhưng cô thực sự tò mò nó có vị thế nào.
Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí.
Ngoài một số loại kẹo hồ lô vừa nhìn là biết ăn ngon ra, cô còn chọn thêm mấy xâu kẹo hồ lô kỳ lạ nữa.
Màu đỏ rực của ớt sừng trâu khá giống với táo gai, nhưng mùi vị lại kém xa vạn dặm.
Đầu tiên, cô gái chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, sau đó mới bắt đầu ăn.
Vừa cắn một phát, không có cảm giác đặc biệt gì. Là ớt nhưng không cay mà còn hơi ngọt, vị trong veo. Lại cắn xuống một ngụm nữa, ăn vào phần bên trong, vị cay lập tức xông tới ngay.
Nhưng rất bất ngờ.
Mùi vị ngon hơn tưởng tượng của cô.
Sau khi cô đăng mấy xâu kẹo hồ lô kỳ quái vào vòng bạn bè, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người ấn like, đều hỏi cô mùi vị thế nào, mua ở đâu.
Bạn không cách nào tưởng tượng được lòng hiếu kỳ của người trẻ tuổi bây giờ đâu.
Kẹo hồ lô bình thường chắc không người hỏi thăm, nhưng kẹo hồ lô kỳ quái kia ngược lại sẽ thu hút người khác đến quét thẻ.
Chủ yếu là vì chưa thấy qua, ít nhất phải nếm thử xem nó có mùi gì.
Sau đó Lâm Chu phát hiện bày quầy bán hàng ven đường còn bán chạy hơn trước cổng trường học nữa.
Đi đến chỗ nào cũng sẽ bị gọi dừng, một giây sau có một đám người xông tới mua kẹo hồ lô kỳ lạ cậu sáng tạo ra.
Mấu chốt là không mua khẩu vị bình thường mà chỉ mua mấy loại kẹo hồ lô khác lạ.
"Ông chủ, cho một xâu gừng đi, cả vị khổ qua nữa."
"Ông chủ, cho tôi một xâu que cay, với cả kia là hành lá à? Cũng cho tôi một xâu đấy."