Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 121 - Chương 121: Ông Chủ, Anh Không Có Kẹo Hồ Lô Que Cay À? (1)

Chương 121: Ông chủ, anh không có kẹo hồ lô que cay à? (1) Chương 121: Ông chủ, anh không có kẹo hồ lô que cay à? (1)Chương 121: Ông chủ, anh không có kẹo hồ lô que cay à? (1)

Ba Hồ ăn bữa sáng, thấy con gái không cần ba lần bốn lượt dỗ dành gọi dậy đã chủ động rời giường thì thật sự không tin nổi.

Hồ Giai Di cũng biết bản thân cứ nằm ì mãi là không tốt.

Thử hỏi có bạn nhỏ nào sáng sớm sáu, bảy giờ có thể đúng giờ đứng dậy đến trường đâu.

Dù thế nào cô bé cũng không làm được.

"Đến trường tích cực như vậy, có chuyện gì đây?"

Mẹ Hồ bày tỏ hôm nay con gái có gì đó sai sai.

Con gái do cô sinh ra, chẳng lẽ cô còn không biết cô bé có đức hạnh gì.

Bình thường cô bé là cô con gái ngoan ngoãn, sau lưng... thôi đừng nói nữa.

"Không phải ạ. Con đến trường là có thể ăn được quà vặt trước cổng trường, có một quầy bán kẹo hồ lô ngon lắm ạ-

"Không lẽ con bé hẹn hò ở trường?"

Trẻ con thời nay tiếp xúc với nhiều thông tin tiên tiến, thật sự rất thông minh, cũng hiểu biết nhiều.

Giờ cô bé lên tiểu học rồi, nếu yêu sớm, không phải vợ chồng cô không thể tiếp thu.

Con gái phát triển sớm, con gái cô vừa vào nhà trẻ đã biết dẫn bạn học nam về nhà, nói người ta ở rể.

Không thể không đề phòng đâu.

Cô còn nghi ngờ có khi nào gen của mình có điểm bất ổn không.

"Thứ đó ngọt, con ăn ít một chút, cẩn thận sâu răng."

Cô bé là người yêu sớm à?

Các bạn học nam trong lớp còn không cao bằng cô bé. Cô bé không nhìn trúng ai cả.

Hồ Giai Di cạn lời nhìn mẹ cô bé.

Bọn trẻ chạy ào đến nơi vốn là quây hàng của Lâm Chu như ong vỡ tổ nhưng chỉ thấy nơi đó trống rỗng, ai nấy đều ngơ ngác.

Hồ Giai Di ngoài mặt khéo léo đáp lời, thực chất chẳng mấy để tâm, ăn bữa sáng ít đi hai miếng, giữ bụng để tan học còn ăn kẹo hồ lô.

Kết quả, cô bé đầy chờ mong, từ sáng đến trưa đều chăm chú lắng nghe bài học, nhưng khi tan học lại không nhìn thấy quầy kẹo hồ lô quen thuộc trước cổng trường đâu.

Thấy con gái không phải yêu sớm mà là muốn ăn, hai vị phụ huynh đều thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay anh trai bán kẹo hồ lô không đến ư?"

"Huhuhu-'

Các bạn nhỏ không tìm được quầy hàng quen thuộc, lục tục bị phụ huynh kéo đi.

"Có khi nào anh trai bị kẹt xe nên đến trễ không?"

"Không phải chứ?"

Có đứa trẻ dễ nói chuyện, đương nhiên cũng có đứa trẻ không nghe lời.

"Tớ còn cố ý đem tiền tiêu vặt theo nữa, thế mà anh trai không đến."

Nhóc béo tròn vo tan học thấy mẹ lại không cho mua kẹo hồ lô cho mình, vừa uất ức vừa tức giận, khóc rống lăn lộn trên mặt đất. Cậu bé quay cuồng, uốn éo thân thể bò lê trên đất.

Mẹ nhóc béo thấy vậy thì nhíu mày. Đặc biệt lúc này còn là thời gian bọn nhỏ tan học, cổng trường toàn là học sinh và phụ huynh tới lui.

Con trai không biết xấu hổ, nhưng cô thì biết.

Đúng là một ngày không đánh lập tức muốn leo lên đầu mình lật ngói mà, không thể nuông chiều con trẻ, nhiều người lớn còn học cả dáng vẻ lăn lộn trên mặt đất kia.

Nếu bây giờ chiều theo nó, sau này đụng phải chuyện không như ý mình, nó sẽ hành xử như vậy, khi đó sẽ không quản được nó nữa.

"Con có dậy hay không thì bảo? Còn không đứng dậy mẹ sẽ đi luôn."

"Mẹ không giữ lời, trước đó mẹ đã nói mua kẹo hồ lô con, cuối cùng mẹ ăn hết một mình, không hề mua cho con. Hôm nay không mua nữa thì mẹ chính là người lớn hứa không giữ lời!"

Tiếng khóc lóc kể lể tràn đầy phẫn uất, thật sự khiến người nghe đau lòng rớt nước mắt mà.

Mẹ nhóc béo bị nói thế cũng rất xấu hổ, còn nghe được tiếng cười loáng thoáng truyền tới của phụ huynh đi ngang qua nữa, vẻ mặt đều sắp không duy trì được.

Việc này dù sao cũng là sự thật, nên cô cũng khó mà dạy con tiếp được.

Đúng là cô muốn mua kẹo hồ lô cho con trai ăn thật.

Thế nhưng sau đó ông chủ giới hạn lượng mua, có thể mua được ít đi nhiều.

Giới hạn lượng mua thì thôi, ông chủ còn ngày nào cũng cho ra loại mới nữa. Mỗi lần đi mua đều có vị chưa ăn bao giờ, vậy chẳng phải không đợi con trai đi ra đã ăn xong rồi sao.

Ài, con lớn rồi, không dễ lừa nữa.

Nếu là trước kia, chỉ cần cô nói không mua được là con trai sẽ tin tưởng cô. Bây giờ cũng phát hiện là cô ăn hết rồi.

"Mua mua mua, bây giờ mẹ dẫn con đi mua luôn được không."

"Hôm nay ông chủ không bày quầy bán hàng đúng không? Vậy chúng ta đi nơi khác mua."

Mẹ nhóc béo không còn cách nào khác, trên mặt đất toàn là bụi thôi, nếu còn lăn lộn nữa cũng khỏi cân đứa con trai này luôn.

Không thấy quầy hàng bán kẹo hồ lô trước cổng trường đâu, cô chuẩn bị dẫn con trai đi trung tâm thương mại xem Sao.

Lúc trước khi đi dạo phố cô có thấy trong trung tâm thương mại có cửa hàng bán kẹo hồ lô thì phải.

Vừa nghe thấy bây giờ đi mua kẹo hồ lô luôn, nhóc béo tức khắc lật người bò dậy từ dưới đất, bàn tay nhỏ bẩn thỉu cứ như vậy lau nước mắt trên mặt, làm mặt cậu chỗ thì đen chỗ thì trắng.
Bình Luận (0)
Comment