Chương 137: Gà rán gạch cua (2)
Chương 137: Gà rán gạch cua (2)Chương 137: Gà rán gạch cua (2)
Cao Gia Chí chìm vào suy nghĩ, nửa nghi ngờ nửa khẳng định trả lời: “Kiếm tiền?”
Theo lý thuyết thì làm việc là để kiếm tiên chứ còn gì? Nếu giàu có thì đâu ai muốn đi làm!
Ngoại trừ người thích làm việc!
Nhưng trực giác nói cho Cao Gia Chí biết, nếu ông chủ đã hỏi vậy có nghĩa đáp án tiêu chuẩn chưa chắc chính xác.
“Đúng! Vậy nếu tôi không thiếu tiền, tôi ra bày quầy bán hàng vì cái gì?”
Lâm Chu từng bước hướng dẫn.
“Sở... Sở thích à2”
“Chúc mừng cậu đáp đúng rồi. Nếu đã là yêu thích thì tự do vẫn hay hơn.”
Đúng là mở mang tâm mắt.
Nếu không biết tung tích của cậu thì không thành vấn đề.
Cậu ta vốn cho rằng có lẽ gà rán ngon thế này là ông chủ có bí phương truyền thừa từ gia đình, nghiên cứu nhiều năm mới đạt được hương vị kia.
Cao Gia Chí bày tỏ mình hết sức kinh ngạc.
“Tuyệt quái Ông chủ chỉ vì yêu thích mà có được tay nghề này, nếu làm chuyên nghiệp thì tài nấu nướng phải tốt đến mức nào chứ!”
Không ngờ đây chỉ là yêu thích của ông chủ.
Nếu cậu vào nhóm, chỉ sợ ngày nào đó cậu đổi chỗ bán hàng, khách hàng không tìm thấy người sẽ ăn thịt cậu mất.
Cứ nghĩ đến chuỗi ngày như thế là cậu lại muốn sụp đổ.
Càng phải ra sức che giấu hành tung.
Nếu cậu bị bại lộ, chẳng phải ngày nào cũng bị khách hàng thúc giục bày quầy bán hàng à?
Lâm Chu đã thấy được sự điên cuồng của các khách hàng.
U là trời! Nghĩ đến mà sợ hãi.
Giữa trưa bị học sinh tiểu học réo đi bán kẹo hồ lô.
Hoặc nửa đêm bị đánh thức, người ta hỏi: Sao ông chủ còn chưa tới bán gà rán vậy?
Ví dụ như mới sáng sớm cậu còn đang mộng đẹp thì bị khách hàng mua cháo gọi điện đánh thức, giục cậu đi bán cháo.
Lâm Chu thành công bị trí tưởng tượng của chính mình dọa sợ.
Phương Tuấn thấy lại một người bị ông chủ lừa gạt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Chu lắc đầu rũ bỏ những ý nghĩ khủng bố ấy, tập trung nhìn chằm chằm gà rán trong chảo.
Cậu không thể kiểm soát hệ thống, lỡ như sau này có thêm nhiệm vụ quái gở hơn, các khách hàng sẽ chỉ cho rằng đó là ý tưởng của cậu. Cậu sẽ trở thành kẻ gánh tội thay hệ thống, thật là đáng sợi
Không ngờ công tác bảo mật của ông chủ chặt chẽ đến vậy!
Cậu nhất quyết không thể tiết lộ phương thức liên lạc của mình!
“Ông chủ, gà rán gạch cua đắt như vậy là có gạch cua thật à?”
Khách hàng qua đường thấy hai mức giá khác nhau, tò mò hỏi.
Giá tiền chênh lệch không ít đâu, gấp đôi luôn đấy! Nếu không hỏi rõ ràng thì quả thật không bằng lòng mua.
“Vâng, gà rán gạch cua là dùng cua lông tươi hấp chín, lấy gạch cua và thịt cua ra xào thành sốt gạch cua, sau đó trộn vào bột bọc ngoài thịt gà rán. Chi phí cao, đương nhiên giá thành cũng cao.”
Tất cả những nguyên liệu Lâm Chu sử dụng đều là hàng thật giá thật, tuyên truyền cực kỳ tự tin.
Nhìn vào giá nguyên liệu, nếu đổi thành nơi khác chắc chắn giá còn cao hơn chỗ cậu.
Nói cách khác, vì là quán ven đường nên không thể bán giá cao được.
“Thế lấy cho tôi phần gà rán gạch cua miếng ăn thử nhé.”
Khách hàng bị mùi gà rán hấp dẫn, nhịn đau ví mua một phần gà rán gạch cua 50 tệ.
Nếu ăn không ngon, chắc anh ta ọe đến chết mất.
Miếng gà không phải Lâm Chu tự chặt, kích thước không đều cho lắm, thành ra rán gà xong tiến hành đóng gói còn cần phải cân lại, mỗi phần 3 lạng.
Tính ra được khoảng 5 - 6 miếng.
Khách hàng nhìn Lâm Chu đóng gói một loạt mấy phần gà rán, đang chuẩn bị hỏi cậu có phải gà của anh ta không thì cậu đã đưa cho người đàn ông bên cạnh.
“Không phải chứ, còn chưa tới của tôi à?”
Mắt thấy một chảo gà rán đã đóng gói hết, anh ta mỏi mắt mong chờ, nước miếng cũng nuốt mấy cái, thế mà còn chưa tới lượt anh taI
Phải gọi là trố cả mắt!
“Thật xin lỗi, tôi gọi hơi nhiều.”
Lúc Phương Tuấn gọi không cảm thấy nhiều, lúc nãy nhìn Lâm Chu đóng gói mới cảm giác phân lượng không ít.
Hai chảo gà rán liên tục đều bị anh bao hết.
Làm người khác chỉ có thể mỏi mắt mong chờ, cảm giác tội ác quái
Khách hàng thấy Phương Tuấn mua nhiều như vậy càng ôm mong đợi với gà rán nhiều hơn.
Chắc chắn là rất ngon nên người này mới mua nhiều như vậy!
Đại Bảo thấy Phương Tuấn xách hai túi gà rán to đùng thì mắt cũng trợn tròn nhìn đăm đăm Phương Tuấn, thấy anh sắp đi thì theo bản năng nhìn theo.
Gia đình giàu có đây chứ gì nữa!
Cao Gia Chí: ˆ?”
“Đại Bảo, quay lại đây! Mày đi đâu đấy hải”
“Khì khì.”
Phương Tuấn đã đi được hai bước, nghe thấy âm thanh thì quay lại, đúng lúc thấy husky đi theo mình, không nhịn được cười phì.
Hiếm khi gặp được chú chó thú vị thế này.
Phương Tuấn cũng không nhỏ nhen, biết chó tham ăn thì cầm một phần gà rán trong túi của mình, để lại một phần ở trước mặt Đại Bảo.
“Ăn đi, anh mời em.”