Chương 153: Nếu phòng bếp bị cháy, cha mẹ cậu ta về đánh chết cậu ta là cái chắc! (1)
Chương 153: Nếu phòng bếp bị cháy, cha mẹ cậu ta về đánh chết cậu ta là cái chắc! (1)Chương 153: Nếu phòng bếp bị cháy, cha mẹ cậu ta về đánh chết cậu ta là cái chắc! (1)
Chỉ để lại Husky bất an đứng quanh quẩn trước cửa phòng bếp.
Cuối cùng Cao Gia Chí cũng rửa sạch tay. Cậu ta không thèm xem tay mình đã khô chưa, cứ thế bưng thau gà ném vào nồi dầu.
Trong chớp mắt, giọt nước nhỏ xuống nồi dầu đang bốc khói, cộng thêm cả thau đùi gà cho vào rán.
Một trận âm thanh lốp bốp vang vọng đến tận chân trời, dầu nóng trong nồi nổ văng ra ngoài.
Giọt dầu và giọt nước rơi lên bếp lửa càng tạo thành thảm họa.
Đốm lửa dữ dội lan khắp nồi dầu, điên cuồng thiêu đốt.
Đồng thời, dầu trong nồi không ngừng bắn những giọt dầu sôi nhỏ ra ngoài, dọa cho một người một chó ôm nhau la hét như điên.
Đang là ngày hè, Cao Gia Chí mặc ít quần áo, lại ở gần bếp nên không có chút tâm lý phòng bị nào. Trên người, trên mặt và tay bị bỏng vài vết phồng rộp.
Trong bếp khói cuồn cuộn trắng xóa, Cao Gia Chí chưa từng thấy cảnh tượng này, ôm chặt chó không dám đến gần.
"Áaaal"
"Xảy ra chuyện gì rồi? Có ai ở nhà không?"
Buổi chiều, tiếng kêu thảm thiết của một người một chó vang vọng khắp trời mây. Sau khi hàng xóm sát vách nghe thấy vội chạy sang gõ cửa hỏi thăm.
"Gâu gâu ẳng ẳng!"
Lúc này, nồi dầu vẫn đang sôi sùng sục, bắn những giọt dầu nóng tung tóe ra ngoài, gà rán cho vào nồi đã cháy khét lẹt.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, ngay cả husky cũng bị cháy xém hết một nhúm lông.
"Dì ơi, phòng bếp nhà con bốc cháy rồi, giờ phải làm sao đây!"
Nghe thấy có người đến.
Một người một chó như thể trông thấy cứu tinh, hấp tấp đi mở cửa.
Husky cũng mất hẳn vẻ phách lối thường ngày, dù nó cao bằng nửa người nhưng vẫn co quắp trong lòng Cao Gia Chí hệt như đứa trẻ.
Dì hàng xóm có quan hệ rất tốt với nhà họ. Bà vừa nghe cậu ta nói vậy, cả giày còn chưa kịp đổi đã vội sải bước vào phòng bếp.
Gần đây, cha mẹ cậu ta đi du lịch, để lại cậu ta và Đại Bảo một người một chó ở nhà. Cậu ta mới dám tung hoành như thế.
Nếu phòng bếp bị cháy, cha mẹ cậu ta về đánh chết cậu ta là cái chắc!
Cao Gia Chí vừa tốt nghiệp đại học năm nay. Vì cậu ta không muốn ra ngoài làm nên tìm công việc lồng tiếng để làm tại nhà.
Bà vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.
Đến lúc cả người thả lỏng, những chỗ bị phỏng trên người cậu ta bắt đầu đau nhức.
Mọi động tĩnh dường như đã bình ổn, dần an tĩnh trở lại.
Lửa tắt hoàn toàn.
Trong chớp nhoáng này, hình bóng dì hàng xóm hệt như anh hùng cứu hỏa trong mắt một người một chó.
Cao Gia Chí nhìn thấy phòng bếp vẫn còn đó, gần như vui đến phát khóc.
Đứng ở phòng khách nhìn quanh, bà cầm một hộp chuyển phát nhanh ở cửa chắn trước người, đi vào phòng bếp, tắt bếp cái cạch, bật máy hút khói.
Cao Gia Chí vội đặt chó xuống.
Dì hàng xóm thấy những vết bỏng nghiêm trọng trên người cậu ta, lại nhanh chóng vê nhà mang thuốc trị bỏng qua.
Giày vò một phen, một người một chó đều héo rũ.
"Cha mẹ cháu đi du lịch, cháu ở nhà không biết nấu ăn thì cứ đến nhà dì ăn là được rồi. Lỡ cháy nhà thì cháu sẽ thế nào hải!"
Dì hàng xóm nghĩ lại mà sợ.
Nếu cháy nhà, lửa sẽ lan rộng, nhà bà ngay sát vách chắc chắn cũng bị ảnh hưởng.
Đúng là dọa chết người!
"Ngày hè oi bức, trên người cháu bị nhiều vết bỏng rộp thế này, tốt nhất là đến bệnh viện chữa trị và bôi ít thuốc đi."
Lúc dì nhìn thấy nhúm lông trên thân chó bị nóng đến mức uốn xoăn lại càng đau lòng hơn.
"Ôi trời, Đại Bảo của chúng ta cũng bị cháy rồi, lông đẹp như vậy đều cháy rụi cả."
Đại Bảo được an ủi bèn uất ức rên ư ử, làm dì hàng xóm đau xót muốn chết.
"Tiểu Chí, cháu đến bệnh viện đi, Đại Bảo cứ để ở nhà dì trước. Dì cho nó ăn chút gì đó. Cháu không thể chậm trễ, trên mặt cháu có vết bỏng, đừng để lại sẹo."
Cao Gia Chí đau không chịu được, tuy thời điểm thoa thuốc mỡ đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn đau râm ran.
Cậu ta nghe vậy cũng không từ chối, gửi Đại Bảo ở nhà hàng xóm, còn bản thân thì bắt taxi đến bệnh viện.
Thế mà đợi đến tối Lâm Chu ra bày quầy, một người một chó vẫn bền bỉ đến mua gà rán.
Nhìn diện mạo mới của cả hai, Lâm Chu giật nảy mình.
"Một ngày không gặp, anh và nó bị sao thế này?"
Đại Bảo hệt như trà xanh, vừa nhìn thấy Lâm Chu thì khoe bộ lông cháy khét của mình ra, rên ư ử giả bộ đáng thương, chạy đến cọ chân Lâm Chu.
Cao Gia Chí không nỡ nhìn thẳng, đây là chó cậu ta nuôi đấy!
"Chiều nay tôi làm gà rán ở nhà, bị bỏng."
Lâm Chu: "..."
Lâm Chu thấy vết thương của cậu ta thật sự nghiêm trọng, không nhịn được khuyên nhủ: "Người không biết nấu nướng làm gà rán rất nguy hiểm. Anh thấy tôi rán đơn giản như vậy thôi, nhưng tự anh làm thử sẽ dễ bị bỏng lắm."
"Lần sau anh đừng làm thì hơn, trời hè nóng nực, anh mà bị bỏng có lẽ phải mất rất nhiều ngày mới lành, thoa thuốc lên còn không thể tắm rửa nữa."