Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 159 - Chương 159: Anh Đây Khuyên Chú Ăn Gà Rán, Chú Lại Bắt Bẻ Anh Thế À? (2)

Chương 159: Anh đây khuyên chú ăn gà rán, chú lại bắt bẻ anh thế à? (2) Chương 159: Anh đây khuyên chú ăn gà rán, chú lại bắt bẻ anh thế à? (2)Chương 159: Anh đây khuyên chú ăn gà rán, chú lại bắt bẻ anh thế à? (2)

"Tôi nói cậu biết này, gà rán ông chủ Lâm làm mới là số dách, cũng có nhiều vị lắm. Cậu từng ăn gà rán gạch cua chưa? Thịt gà tươi mềm bọc trong lớp bột làm từ gạch cua và thịt cua, được rán chín giòn hoàn hảo. Gà rán ngoài giòn trong mềm, người nào chưa được ăn đúng là đáng tiếc!"

Dứt lời, khách hàng này còn chụp ảnh đùi gà rán gạch cua đang bốc hơi nóng và gửi vào khu bình luận cho Tạ Hoành xem.

Bọn họ bị đủ loại cháo kia làm thèm thuồng. Bây giờ hơn nửa đêm rồi, người khác cũng đừng hòng yên ổn.

Chủ yếu là một màn ăn miếng trả miếng!

Tạ Hoành: "..."

Lần này cậu ta càng thèm hơn rồi!

Ban đầu cậu ta chỉ bị gà rán trong video hấp dẫn, đến khi xem video thì phát hiện người bán gà rán vẫn là ông chủ bán cháo mình luôn mong nhớ, còn khiến cậu ta thèm thêm!

Trường học vừa khai giảng, mọi người đều rời khỏi thành phố, không ăn được mài

Cậu không phải siêu nhân, tuy gen đã được tăng cường nhưng cậu cũng phải nghỉ ngơi. Nếu cứ bày quầy bán hàng liên tục như thế, cậu sẽ mệt mỏi.

"Thật ngại quá, tôi bán hết gà rán rồi."

Lâm Chu thấy ánh mắt thất vọng của mọi người nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Mọi người muốn ăn thì ngày mai có thể đến sớm một chút, tôi sẽ bày quây vào 12 giờ đêm, vẫn ở vị trí này."

Khi bán hết phần gà rán cuối cùng, Lâm Chu chỉ có thể lên tiếng xin lỗi khách hàng phía sau.

Cậu chỉ có thể giới hạn mua hàng, cố gắng để càng nhiều người ăn được hơn.

Bây giờ nên làm gì đây!...

Với cậu, bày quầy bán hàng không khó cũng không mệt, mỗi ngày nỗ lực mấy tiếng là có thể nhận được phần thưởng kếch xù từ hệ thống. Thế nên cậu mới yêu thích bày bán.

Lười

*Lười

Về bản chất, cậu vẫn là một con cá muối.

"Ông chủ, hơn nửa đêm tôi dậy đi mua gà rán, không ăn thì không được đâu, như thế tôi sẽ phát điên mất!"

Vậy nên cậu không chuẩn bị lượng đồ ăn nhiều, bán hết sẽ dọn hàng ngay!

"Hả? Sao hết hàng nhanh quá vậy!"

Trên cơ sở hoàn thành nhiệm vụ, cậu không muốn ngày nào cũng phải bày quầy bán hàng quần quật mệt gần chết như người làm công.

"Đừng mà ông chủ, cậu làm thêm một xíu nữa đi!"

Một trận gió nhẹ thổi qua, khiến tình cảnh càng thêm thê lương.

"Hết thật rồi, một miếng cũng không còn!"

Lâm Chu im lặng lấy thùng gà miếng trống không ra cho mọi người xem.

Mấy cái thùng giữ tươi giờ đã trống rỗng, chỉ còn sót lại một ít nước sốt, không có miếng thịt gà nào.

"Tôi không tin, tôi không tin, chắc chắn vẫn còn gà rán!"

"Ngày mai đi, ngày mai mọi người đến sớm một chút."

Lâm Chu vừa nói vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị dẹp hàng. Mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt lưu luyến không rời.

Có khách hàng thấy Lâm Chu thu dọn xong, chuẩn bị rời đi, còn lôi kéo xe ba bánh của cậu dặn đi dặn lại.

"Ông chủ Lâm, ngày mai cậu nhất định phải đến đấy, tôi sẽ đến xếp hàng chờ cậu từ sớm."

"Ông chủ, chuẩn bị thêm ít gà rán khoai tây chiên nữa nhé. Tôi thích ăn lắm."

"Ngày mai cậu có sản phẩm mới không? Tôi thích món gà rán tẩm tiêu xanh lắm."

"Ông chủ Lâm, tôi không nỡ rời xa cậu chút nào, không ấy, cậu mở cửa hàng luôn đi?"

Lâm Chu: "..."

Vất vả lắm mới gỡ được các khách hàng theo sau, Lâm Chu lái xe ba bánh chạy như bay.

Lúc đó là hơn 3 giờ sáng, cậu bị dọa cả người đổ đầy mồ hôi, thật sự quá đáng sợi

Chờ đến lúc cậu trở lại biệt thự đã là 4 giờ.

Nếu không phải dọn hàng tốn chút công sức, hẳn là 3 giờ hơn cậu đã có mặt ở nhà rồi.

Bảo vệ ở cổng chính thấy Lâm Chu về đến bèn nhiệt tình ra mở cổng.

"Cậu Lâm đã về rồi đấy à!"

"Cảm ơn, anh vất vả rồi."

Lâm Chu cũng gật đầu cười, lên tiếng chào hỏi.

Lúc này, một bảo vệ khác nhìn xe ba bánh quen thuộc của Lâm Chu, lộ vẻ trầm tư.

Chờ sau khi Lâm Chu đi khuất, anh ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhìn bài viết trên Weibo mình vừa lướt đến.

"Anh xem người họ nói trên này có phải cậu Lâm không?"

Thời điểm rạng sáng này chính là cơ hội tốt cho các nhân viên bảo vệ lười biếng. Họ vốn không có việc gì đặc biệt, ngoại trừ mở cổng thì không còn chuyện nào khác.

Có nhân viên bảo vệ khác phụ trách tuần tra, còn hai người họ chỉ chuyên canh cổng, có thể yên tâm lười biếng trong phòng bảo vệ.

"Ây da đờ mờ, xe ba bánh này y hệt luôn, còn ai khác ngoài cậu Lâm nữa?"

"Không ngờ mỗi lần cậu Lâm ra ngoài là thật sự đi bày quầy bán hàng!"

Hai bảo vệ cực sốc.

Lâm Chu vốn sống trong dinh thự đỉnh cấp Thủ Phủ Hoàng Gia, cậu là người giàu có không thể nghi ngờ. Một người như vậy lại rảnh rỗi lái xe ba bánh ra ngoài bày quầy bán hàng, quả là rất không hợp lẽ thường.

Nào ngờ cậu còn hot như thế, có người đăng bài viết thảo luận trên mạng.

Đúng là khiến hai bảo vệ được mở mang tâm mắt.
Bình Luận (0)
Comment