Chương 200: Hôm nay thật sự không trò chuyện thêm phút nào được nữa đâu!
Chương 200: Hôm nay thật sự không trò chuyện thêm phút nào được nữa đâu!Chương 200: Hôm nay thật sự không trò chuyện thêm phút nào được nữa đâu!
Lâm Chu hơi do dự, Phan Nguyên thấy thế dường như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng bảo đảm: "Ông chủ Lâm yên tâm, tôi không phải loại người rêu rao phương thức liên lạc của anh khắp nơi đâu, chỉ muốn kết bạn thôi."
Lâm Chu vốn không nghĩ nhiều, thấy đối phương chân thành cân nhắc cho cậu như thế...
Đương nhiên cậu sẵn sàng thêm bạn tốt với đối phương.
"Vậy hẹn lần sau."
Lâm Chu phất tay, gần như thu dọn đồ vật chạy trốn. Còn Phan Nguyên thấy Lâm Chu thêm bạn tốt với anh ta thì vô cùng vui vẻ.
Anh ta đã lấy được phương thức liên lạc của ông chủ Lâm rồi, hê hêI
Phan Nguyên nhận ra Lâm Chu có vẻ không giỏi giao tiếp nên cũng rất có chừng mực. Anh ta gác việc câu cá sang một bên, trước tiên soạn ra một loạt điểm câu cá anh ta giữ kín như kho báu nhiều năm rồi gửi cho Lâm Chu.
Sau đó, anh ta lại vui vẻ câu cá.
Cầu Phổ La không phải vị trí đắc địa của cậu, có bản đồ này, cậu có thể chuyển sang điểm câu cá khác.
"Cảm ơn nha, có dịp mời anh ăn cá."
Anh ta vậy mà có bản đồ điểm câu cá chỉ tiết như vậy. Hơn nữa điểm câu cá không chỉ ở thành phố Giang Đông, mà còn có đủ các thành phố xung quanh.
Trời ạ, đây quả là người tốt!
Lâm Chu thấy Phan Nguyên gửi địa điểm câu cá được đánh dấu, còn có phân tích và những kiến thức khác về các loài cá, thiện cảm với anh ta tăng vọt.
Có thể nhận ra anh ta rất nghiêm túc với việc câu cái
Lâm Chu đi câu một chuyến tay không về đến nhà thì thấy tin nhắn Phan Nguyên gửi tới, đầu tiên ghi chú tên anh ta lại, sau đó mới nói cảm ơn.
Không biết ông chủ Lâm làm cá có ngon như hamburger không đây, hê hê.
Hôm sau, Phan Nguyên ngủ dậy mới nhớ hôm qua anh ta đã quên hỏi ông chủ Lâm mấy giờ ra mở quầy, chỉ hỏi mỗi địa điểm.
Nhưng không sao, biết địa điểm là được.
Lâm Chu hết sức hài lòng, thu thập tài liệu. ...
Ông chủ Lâm vốn không thiếu khách hàng, không cần anh ta tuyên truyền giúp.
Tuần trước anh ta vô tình bị fans của ông chủ Lâm gài hàng, đó là chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ anh ta đã biết ông chủ Lâm có bao nhiêu fans, đương nhiên không thể làm ra chuyện tự mình hại mình như vậy nữa.
Từ đầu đến cuối, Phan Nguyên đều không nghĩ tới việc chia sẻ thông tin mình có được ra ngoài.
Hơn nữa, nhiều người, ông chủ Lâm sẽ dọn hàng sớm và giảm bớt lượng đồ ăn mỗi phần.
Không lo ăn mặc, lại còn có tiền tiết kiệm, cũng không có bạn gái, ngày ngày anh ta chỉ dành phần lớn thời gian để câu cá.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi tỉnh giấc là đặt thức ăn ngoài, sau đó không làm gì nữa.
Một ngày của Phan Nguyên bắt đầu từ lúc anh ta tự nhiên thức dậy.
Thế nên anh ta sẽ giữ kín bí mật một mình, không để lộ nửa lời.
Anh ta là thế hệ thứ hai trong gia đình được đền bù đất tái định cư nên có rất nhiều tiền.
Phan Nguyên chỉ muốn âm thầm ăn món ngon do ông chủ Lâm bán mà thôi. Không có gì làm, buổi chiều anh ta chạy đi chợ bán thức ăn Nam Tân, đầu tiên là nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng ông chủ Lâm đâu.
Thế là anh ta đến một quán nhỏ gần chợ gọi ít đồ để ăn, nhưng anh ta không ăn ngay mà bắt đầu chờ.
Cứ thế chờ đến sáu giờ, quả nhiên anh ta trông thấy Lâm Chu ra bày quầy bán hàng.
"Ha ha ha ha!"
Phan Nguyên bật cười ha hả, làm chủ quán ngồi bên cạnh giật nảy mình.
Hình như ngày nay giới trẻ đều có trạng thái tinh thân không bình thường lắm thì phải!
Người đến mua đồ uống hôm qua cũng vậy, không có loại mình muốn, thế mà tự túm tóc mình thét lên ngay tại chỗ.
Ông chủ sợ đến mức đứng im bên cạnh không dám nhiều lời.
Phan Nguyên không nói gì mà rời khỏi quán nhỏ, chạy thẳng đến vị trí của Lâm Chu.
Lúc này, Lâm Chu lại gặp được bác gái kéo cậu đến bày quây bán hàng trước cổng khu dân cư hôm qua.
Dường như bác gái đã chờ cậu ở đây từ sớm, thấy cậu đến, bác gái một phát tóm chặt, dẫn cậu thẳng tiến về phía khu dân cư.
Phan Nguyên đuổi theo đến nơi: "2"
Ông chủ Lâm to đùng của tôi đâu?
Sao anh ta vừa chạy đến đã không thấy tăm hơi cậu nữa rồi?
Phan Nguyên đứng ở cổng chợ, cẩn thận nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Lâm Chu.
Anh ta nhìn quán nhỏ mình vừa ngồi, lại nhìn vị trí Lâm Chu mới nãy, khoảng cách cũng không xa lắm mài
Sao đã không thấy người đâu nữa?
Phan Nguyên ngơ ngác sờ đầu, nhìn quanh bốn phía.
Sau đó, anh ta đi đến sạp rau bên đường.
"Cháu chào ông bác, cho cháu hỏi quầy bán cá mới đứng đây lúc nãy đi đâu rồi ạ?"
"Gì cơ? Cậu muốn mua bao nhiêu?"
Ông bác mê man trừng to mắt, phảng phất hơi lãng tai hỏi lại.
Phan Nguyên: "2"
"Ông bác, vừa rồi cháu hỏi quầy bán cá ở đây đi đâu rồi ạ"
Phan Nguyên cho rằng ông bác không nghe thấy nên nhích lại gần, tăng âm giọng lớn hơn nhiều, tiếp tục hỏi.