Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 214 - Chương 214: Từ Đã Người Anh Em, Anh Làm Thật Đấy À? (2)

Chương 214: Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à? (2) Chương 214: Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à? (2)Chương 214: Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à? (2)

Nháy mắt sau, anh sinh ra lòng hiếu kỳ nông đậm với căn biệt thự sang trọng chưa từng thấy này.

"Tôi có thể đi thăm quan không? Tôi còn chưa được thấy biệt thự lớn như vậy bao giờ."

"Được, để tôi dẫn anh đi dạo quanh đây."

Trong mắt Phan Nguyên không có cảm xúc gì khác, chỉ có mỗi tò mò.

Anh đi theo đằng sau Lâm Chu, nhìn chỗ này rồi lại ngó chỗ kia.

Trước khi chạm vào cái gì còn trưng cầu ý kiến.

Dáng vẻ thận trọng như thế làm Lâm Chu không quen cho lắm.

Cậu thấy điều kiện của Phan Nguyên cũng không kém cạnh cơ mà, dùng tiền phóng khoáng, thời gian dư dả, lái xe cũng toàn là xe tốt, sao lại thận trọng như vậy chứ.

Phan Nguyên thấy Lâm Chu toàn câu lên cá bột thì thuận miệng nói, tiện tay gỡ xuống con cá trắm cỏ khoảng tâm một cân anh mới câu lên.

Tình bạn của cần thủ rất thần kỳ, sau khi hai người vòng quanh biệt thự một vòng thì lại hẹn nhau đi câu cá.

Còn Lâm Chu thì ngược lại, tuy không đến mức móm nhưng số lượng cá mắc câu không hề nhiều, thả cần được nửa ngày xong toàn câu lên cá bột.

Sau đó suốt cả đêm, nhìn Phan Nguyên bên cạnh câu lên con này đến con kia, tuy cá có lớn có nhỏ, nhưng cá mắc câu rất nhiều lần.

Bởi vì hôm qua Lâm Chu không đội xô nên cậu lại có tự tin với bản thân, có dũng khí đi câu cá với Phan Nguyên.

"Bên anh toàn cá bột thế, chả được mấy miếng thịt."

"Sờ không hỏng được đâu. Anh yên tâm đi."

"Thế hả, vậy để tôi câu nhiều cá bột lên, đến lúc đó chiên cá bột ăn, hề hề."

"Xương cá bột mềm, có thể chiên giòn ăn luôn. Chiên đến khi xương cá cũng xốp thì lúc ăn không cần nhẳằn xương, mùi vị rất tuyệt."

Phan Nguyên nghe thấy lời này tức khắc có hứng thú.

Lâm Chu: "..."

Đố kị khiến người ta hoàn toàn thay đổi!

Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à?

Trong đêm tối, mặt Lâm Chu xanh mét.

Sau đó Lâm Chu mở mắt trừng trừng nhìn anh phóng sinh con cá lớn mới câu, chuyên môn câu cá bột.

Hai người câu đến hừng đông, Phan Nguyên đưa hết đống cá câu được cho Lâm Chu, mình thì phủi mông một cái rồi đi về nhà.

Dáng vẻ quần áo còn dính sương sớm nhìn thế này, ông chủ bán cá vừa nhìn phát là hiểu ngay.

Nghĩ đến ông chủ bán cá có lần đề cử cá bột tự nhiên, vừa hay đi mua về làm cá chiên luôn.

Nhưng để bán thì có hơi thiếu.

Đống này nếu mỗi mình ăn thì đủ.

Thế là Lâm Chu thu cần, hơn bốn giờ sáng đến chợ bán thức ăn mua cá.

Lâm Chu nhìn một thùng cá bột, rơi vào trâm tư.

"Trai đẹp lại đến mua cá hả, lần này muốn bao nhiêu?"

Đối diện với ánh mắt 'tôi hiểu' của ông chủ, Lâm Chu: "..." Có cảm giác như bị người ta đấm một cú thật mạnh vậy.

"Tôi mua cá về ăn thật đó ông chủ. Cứ 6 giờ chiều mỗi ngày là tôi bày quây bán cá ngay trước cổng chợ bán thức ăn, nếu anh không tin thì mai đến nếm thử miễn phí đi, tôi mời anh ăn."

Tuy lần đầu tiên mua cá là vì mặt mũi, nhưng hôm nay cậu tới tuyệt đối không phải để cho đỡ bẽ mặt.

Mà là vì ăn thật!

Ông chủ thấy Lâm Chu đều nói đến mức này thì mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Chẳng lẽ không phải như ông nghĩ thật à?

"Được thôi, cậu qua tôi mua cá, kiểu gì tôi cũng phải đi nếm thử tay nghề của cậu mới được. Ngay trước cổng chợ bán thức ăn chúng ta đúng không?”

Lâm Chu gật đầu.

Cậu thật sự hi vọng ông chủ bán cá có thể đến.

Kể từ đó sau này ông chủ mới không nghi ngờ cậu là cần thủ bị móm, mua cá cho đủ số. Làm vậy mất mặt lắm luôn!

Lâm Chu nghĩ mình cũng là người có fan, ngộ nhỡ bị người ta biết được, hình tượng của cậu sợ là sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Không cần lăn lộn ở thành phố Giang Đông nữa.

Cái này có khác gì lúc cậu lướt thấy một thần tượng vòng giải trí đi nặng ở dã ngoại thì bị chụp hình đâu, một khi bị người ta biết đều là quê đến muốn đội quần.

Nói thật là lúc đó cậu rất ngạc nhiên, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được tin tức cụ thể.

Nhưng vẫn là lần đầu sinh ra cảm xúc tội nghiệp một minh tinh.

Mua cá xong, Lâm Chu mang đống cá về nhà.

May là bể nước khá lớn, còn có thể nuôi được, chờ cậu tỉnh dậy rồi xử lý sau đi.

Lâm Chu ngáp một cái, tắm rửa xong rồi leo lên giường ngủ luôn.

Khi tỉnh lại lần nữa đã là hai giờ chiều rồi.

Trước khi ăn cơm Lâm Chu bảo quản gia giết cá trong bể trước, sau đó cá lớn thì xử lý theo phương pháp trước đó, còn cá bột thì để qua một bên để cậu ướp gia vị.

Cá bột chiên nhìn có vẻ đơn giản, nhưng muốn có mùi vị thì phải để gia vị thấm đẫm vào thịt cá, như vậy khi chiên không cần phải cho thêm nhiều gia vị nữa, làm vậy mới ngon.

Cho thêm gia vị lúc chiên chỉ có lớp bao bên ngoài thôi, ăn đến thịt cá bên trong sẽ nhạt nhẽo hơn hẳn.
Bình Luận (0)
Comment