Chương 216: Cá xông khói, cá bột chiên (2)
Chương 216: Cá xông khói, cá bột chiên (2)Chương 216: Cá xông khói, cá bột chiên (2)
Từ trên xuống dưới trong nhóm, tất cả khách hàng đều vô cùng lo lắng.
Bởi vì tuân trước Lâm Chu chỉ bày quầy bán có hai ngày, mọi người không xác định tuần này cậu có nghỉ hai ngày cuối tuần không.
Nếu như nghỉ hai ngày, vậy cũng chỉ còn lại hai ngày nữa thôi.
Bọn họ vẫn không tìm thấy bóng dáng ông chủ Lâm đâu.
"Tuy vẫn còn chưa tìm được, nhưng chúng ta cũng có thể xác định tuần này chắc chắn ông chủ Lâm không bày quầy buổi tối. Chúng ta đã loại trừ mọi thời gian buổi tối ở các nơi rồi, giờ thì đặt thời gian trọng điểm lên việc loại trừ thời gian ban ngày đi."
"Yên tâm đi, hết ngày hôm nay là có thể loại trừ xong, hôm qua đã trừ đi rất nhiều nơi rồi."
"Đại Bảo đã xuất phát, hy vọng ngày hôm nay có tin tức tốt."
Tuy Cao Gia Chí điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi nhưng vẫn ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh.
Cao Gia Chí mang theo Đại Bảo chậm rãi đạp xe, đi xuyên qua các quầy hàng.
Hôm nay cậu phụ trách khu vực gần trường tiểu học Nam Tân.
Trường tiểu học Nam Tân lúc năm, sáu giờ chiều chính là thời điểm tan học của lũ trẻ, cổng trường vô cùng náo nhiệt.
"Đại Bảo, đi. Bên này nhiều người, mày đừng chạy dưới đường, lên xe ngồi rồi chúng ta đi cổng trường xem sao."
Trước đó ông chủ Lâm từng bày bán trước cổng trường tiểu học rồi, cho nên các trường tiểu học lớn nhỏ đều là mục tiêu loại trừ trọng điểm.
Đẳng trước các loại quầy ăn vặt toàn là tụi học sinh tiểu học đang kiếm ăn.
Cậu ngủ một giấc tỉnh dậy, thấy tất cả mọi người trong nhóm đều đang nghiêm túc tìm người bèn mau chóng dẫn Đại Bảo ra ngoài càn quét đường phố.
Khu vực này náo nhiệt thật đấy.
Ông chủ Lâm không có ở đây.
Ở gần trường tiểu học Nam Tân có nhà trẻ Nam Tân, khu dân cư Nam Tân và chợ nông dân Nam Tân, hay còn gọi là chợ bán thức ăn.
Tìm từ đầu đến cuối một vòng, sau đó thở dài đầy thất vọng.
Cao Gia Chí không kịp phản ứng, vội đuổi theo sát nó.
Cao Gia Chí: "!I"
Không đợi Cao Gia Chí kịp phản ứng, Đại Bảo đã tìm đúng vị trí bắt đầu lao như điên.
Cao Gia Chí mở bảng nhóm, điền tin tức xong, đang chuẩn bị đổi chỗ tìm thì thấy Đại Bảo bày tư thế rồi nhảy phốc xuống xe điện.
Nhưng sau đó cậu bỗng tỉnh hồn, nếu không có xe điện, tình huống bây giờ sao giống lúc Đại Bảo phát hiện ra quầy gà rán của ông chủ Lâm thế nhỉ?
Chảo dầu quen thuộc, cá bột chiên xốp giòn vàng óng, giống hệt với cảnh hồi bán gà rán.
Nghe tiếng quát của Cao Gia Chí, nó ngoan ngoãn chờ chủ nhân qua đây, sau đó một người một chó, một con chạy ở phía trước, một người đuổi theo phía sau.
Được rồi, thật ra ra nó hơi hèn.
Ban ngày, lại là ở nơi đông người nên Đại Bảo còn tính là nghe lời.
Cứ như vậy, Lâm Chu bày quầy tại vị trí cách bọn họ một con đường bị Đại Bảo thành công tìm được. Cao Gia Chí đột nhiên ý thức được gì đó, trên mặt hiện lên một tia mừng như điên. Cậu tăng tốc đi theo sau Đại Bảo, đồng thời còn không quên kêu Đại Bảo chạy chậm chút.
Con husky ở trước quầy hàng cũng tương tự như vậy.
Lâm Chu: "II
Vãi beep!
Đây không phải Đại Bảo à!?
Lâm Chu không nhớ ra ngay lập tức là vì cảm thấy ít người đoán được chỗ này.
Khách ruột của cậu đa số là người trẻ tuổi, rất ít người đi chợ mua thức ăn, hơn nữa mấy ngày nay không có ai tìm đến, cậu còn tưởng rằng tuần này không có khách hàng cũ nào có thể tìm được mình cơ đấy.
Kết quả bị một con chó tìm ra?
Lâm Chu nhìn husky hưng phấn đến chạy vòng vòng quanh mình, không nhịn được cũng bật cười theo.
"Đại Bảo giỏi quá nhỉ. Lại bị mày tìm được rồi!"
Cao Gia Chí chậm hơn Đại Bảo một bước, thấy ông chủ Lâm quen thuộc thì kích động muốn rớt cả nước mắt!
Tìm được ông chủ Lâm thật rồi? Không phải cậu đang nằm mơ đấy chứ?
Đậu mái
Bị Đại Bảo tìm được thật kìal
Sự gian khổ trong hành trình tìm người đều được trị hết tại thời khắc nhìn thấy Lâm Chu và chảo cá rán thơm ngào ngạt trên quầy!
Cao Gia Chí vội vàng chụp ảnh gửi vào trong nhóm.
Số tiền thưởng khi tìm thấy ông chủ Lâm tuần này đã tích lũy đến ba nghìn tệ rồi!
Không ngờ số tiền kia lại rơi vào tay cậu!
Ha ha ha hai
Đại Bảo vĩnh viễn là Thần của cậu!
Lúc này, các khách hàng còn lại trong nhóm cũng sôi trào.
Hôm nay đã là thứ năm, cuối cùng cũng tìm được ông chủ Lâm rồi!
Không ít người tức khắc phát rồ, cười to kích động, lại còn không ngừng la hét nữa.
"Bác ây Đại Bảo trâu bò thật, đúng là mũi chó mà, không tâm thường miếng nào. Anh muốn bán con chó đó không?”
"Lầu trên có ý đồ gì? Tôi ở nhà cũng ngửi thấy mùi âm mưu đấy nhá!"
"Đại Bảo mãi đỉnh. Sau này em chỉ tin tưởng Đại Bảo thôi đó. Đây là 500 tệ nha bác ơi, bác mua thêm cho anh chó nhiều đồ ăn chó ngon một chút. Em hiếu kính anh chó nhà mình ạ."