Chương 22: Nếu không phải sợ bị đánh, anh muốn chen hàng lắm đây này.
Chương 22: Nếu không phải sợ bị đánh, anh muốn chen hàng lắm đây này.Chương 22: Nếu không phải sợ bị đánh, anh muốn chen hàng lắm đây này.
Thịt ba chỉ mang theo mùi thịt nướng, trong lúc xào cho thêm bột ngọt, hương vị phong phú, thơm ngon vừa miệng còn mang theo một chút vị ngọt, mỗi một miếng đều mang theo niềm vui bất ngờ.
Thấy bọn họ vừa ăn vừa thảo luận, khách hàng xếp hàng phía sau còn chưa mua được sắp trông mòn con mắt.
"Ông chủ, bánh bao còn nhiều không? Trai xinh gái đẹp phía trước mua ít một chút, chừa cho người phía sau với nhét"
Đôi mắt Tiểu Vương tha thiết nhìn một chồng lồng hấp cao cao dần dần thấp xuống, gấp đến muốn chen ngang.
Nếu không sợ bị đánh, anh thật muốn chen ngang.
"Phía sau có thể không cần xếp nữa! Bánh bao không còn bao nhiêu."
Lâm Chu rất rõ ràng số lượng bánh bao, mỗi ngày bán hai trăm cái, bánh bao còn lại không đến ba mươi cái, phía sau còn không ít người đang xếp hàng, khẳng định không đủ bán.
Thấy có người mở miệng, cậu thuận thế khuyên các khách hàng ngừng xếp hàng.
Những người xếp hàng trừ vừa tới, người đứng thời gian dài đều không nỡ đi.
Đã chờ cả nửa ngày, hiện tại đi, lỡ như đến lượt mình bánh bao còn chưa bán hết thì sao.
Vậy chẳng phải xếp hàng uổng phí à.
Vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục chờ.
Tất cả mọi người đều không cảm thấy bản thân là tên xui xẻo đó, khẳng định có thể mua được.
Kết quả có một tên không phải người, một mình mua hai mươi cái, Lâm Chu gói hết, vừa vặn hai mươi cái.
Tương đương bánh bao còn lại bị một mình hắn mua hết.
Khách hàng đứng ở phía sau hắn nhìn lồng hấp rỗng tuếch ánh mắt đều trừng to.
"Đm, người anh em, anh làm như vậy coi được à, tôi chờ cả nửa ngày, cậu không để cho tôi cái nào?"
Lúc này, lần đầu anh cảm nhận được cảm giác đau lòng.
Trơ mắt nhìn hàng mình xếp cả nửa ngày, vất vả lắm mới đến lượt anh thì bánh bao bị người phía trước mua hết rồi.
Kích thích này không phải là người bình thường có thể chấp nhận được.
Khách hàng ôm ngực, vẻ mặt không thể tin.
Vừa nghe bánh bao bán hết rồi, Tiểu Vương cũng thay đổi sắc mặt, một mình nhanh chân vượt qua phía trước, đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu, cũng nhìn thấy lồng hấp rỗng tuếch, ánh mắt cũng đỏ lên.
"AI Bánh bao của tôi!"
Tiểu Vương phát ra một tiếng thét bi thảm chói tai, quay đầu nhìn về phía khách hàng xách theo hai túi bánh bao còn chưa kịp đi.
Nhất thời biết bánh bao hết rồi, ánh mắt của khách hàng xếp hàng lãng phí nửa ngày đều nhìn về phía cậu thanh niên này.
Cậu thanh niên cũng biết mình chọc tức nhiều người, ôm bánh bao vào trong ngực vẻ mặt cảnh giác nhìn những người này, sợ bọn họ đi lên cướp.
"Làm gì, cũng đâu nói không thể một lần mua hai mươi cái, tôi ăn được cũng không được sao!"
Cậu thanh niên nói xong, từng bước lui về phía sau, một dáng vẻ thề sống chết bảo vệ bánh bao, thấy mọi người chưa có hành vi kích thích gì, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Một đám khách hàng...
Sợ như vậy, sao dám một lần mua hai mươi cái bánh bao!
Khách hàng không mua được thấy cậu thanh niên chạy, đều lần lượt bao vây trước quây hàng của Lâm Chu. Ai cũng túm xe ba bánh, không cho cậu đi, miệng khóc lóc kể lể nói.
"Ông chủ, hết rồi sao?"
"Ông chủ, không thể làm thêm chút bánh bao sao? Thời gian còn sớm mài"
"Đúng đó, đúng đó, bọn tôi có thể chời"
"Ông chủ, anh thương xót cho tôi đi, không ăn được bánh bao anh làm, tôi sẽ đói chết!"
"Đúng đúng đúng, tôi chưa ăn cơm tối đó, ông chủ, tôi muốn ăn bánh bao -"
Lâm Chu:.......
Ngày hôm sau, Lâm Chu mua xong đồ ăn trở về, đã sốt ruột vội vàng đi đến phía sau núi của biệt thự, chỉ thấy ông bác đã chờ ở chỗ chân núi.
Nhìn thấy cậu qua thì nhiệt tình chào hỏi.
"Tới rồi à, nhân lúc mặt trời còn chưa lên hẳn, chúng ta lên núi đi."
Sắc mặt Lâm Chu đau khổ.
Nếu không phải cậu muốn làm người giữ chữ tín thì hôm nay cậu thật sự không muốn đến.
Hôm qua về đến nhà, cậu suýt chút nữa nhũn chân không đi đường được.
Cũng may ngủ một giấc đã tốt hơn nhiều, bằng không buổi tối bày quây hàng sẽ có ảnh hưởng.
Nhưng chuyện đã đồng ý thì không thể thất hứa.
Vả lại, cậu cũng muốn leo núi rèn luyện thân thể.
"Okie."
Hai người không nói nhiều lắm, cứ như vậy cùng nhau trèo lên núi.
Ông bác hiển nhiên thường xuyên rèn luyện thân thể, đi hơn mười phút, Lâm Chu đã bắt đầu thở hổn hển, ông lại không có chút phản ứng.
Một chàng trai trẻ tuổi như cậu, làm sao cũng không thể thua một ông bác đã hơn sáu mươi tuổi chứ.
Tuy rằng đã không bằng nhưng không thể quá chênh lệch, bằng không tôn nghiêm của đàn ông để ở đâu.
Không biết có phải có tâm thái so bì như vậy hay không hay là có người cùng nhau leo núi.
Đi tới giữa sườn núi, Lâm Chu phát hiện so với ngày hôm qua, hôm nay đến đây, cậu vẫn còn sức lực.
Vì thế cực kỳ phấn chấn đi theo ông bác tiếp tục trèo lên trên.
"Kiên trì một chút nữa, phong cảnh trên núi đẹp hơn giữa sườn núi nhiều."