Chương 226: Thế này đi, anh đi cùng các em! (2)
Chương 226: Thế này đi, anh đi cùng các em! (2)Chương 226: Thế này đi, anh đi cùng các em! (2)
Mọi người nhìn quanh tìm kiếm Lâm Chu.
Còn chưa tới 6 giờ, đương nhiên không tìm được.
"Chưa tới 6 giờ mà, chưa bày quầy đâu đúng không?"
Trên đường đến đây, Trình Quảng Bằng và các bạn nhỏ còn lại trên xe buýt được Hoàng Kiều Kiều phổ cập khoa học câu chuyện của ông chủ Lâm.
Là chuyện cô bé nghe từ cậu mình.
Lúc này, tất cả mọi người đứng trước cổng chợ bán thức ăn đều có cảm giác như đang chờ thần tượng đến, ai nấy vô cùng phấn khích.
Trình Quảng Bằng đứng giữa nhóm học sinh tiểu học nhưng không hề có cảm giác lạc quẻ chút nào.
Nhìn đồng hồ mới 5 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến 6 giờ.
"Nhường đường đi, ông chủ Lâm đến rồi, mọi người mau nhường đường cho ông chủ Lâm đi!"
Hoàng Kiều Kiều đút hai tay vào túi, nói năng đầy hiểu biết.
Bên này vừa có trường học, vừa có chợ bán thức ăn, lại còn cả khu dân cư.
Mỗi lần Lâm Chu đến chợ bán thức ăn đều có cảm giác cất bước rất gian nan.
Là người hiểu rõ ông chủ Lâm nhất ở đây, cô bé rất có tiếng nói, cứ như chị cả, cực có khí thế đại lão.
Người đến người đi, xe ba bánh của cậu lại lớn, di chuyển không dễ dàng.
"Có lẽ vậy, cậu em nói ông chủ Lâm là người đúng giờ, mỗi lần đều nói giờ nào là đúng giờ nấy sẽ xuất hiện cái boong.'
"Ông chủ Lâm, cuối cùng cũng gặp được cậu, tôi nhớ cậu chết mất!"
"Các anh em, mau mở đường cho ông chủ Lâm, không thấy ông chủ Lâm bị chặn đường hay gì!"
"Đúng đấy, mọi người nhích lên một tí."
"Aaa, ông chủ Lâm, rốt cuộc em cũng chờ được anhl"
Tiếng hô hào vừa vang lên, các khách hàng cũ bước ra từ mọi ngóc ngách trên phố.
Các khách hàng vốn phân tán bốn phía chợ bán thức ăn, chờ Lâm Chu xuất hiện.
Xe ba bánh mang tính biểu tượng vừa ra trận đã bị khách hàng cũ đứng ngay ngã tư phát hiện.
"Ông chủ Lâm giá lâm, còn không mau tránh ra hết cho taI"
Tất cả đều vây lên.
Lâm Chu lớn đến từng này, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Trông thấy cảnh này, Lâm Chu choáng váng cả người.
Tiếng người huyên náo, nhiều người lao đến nhưng rất có kỷ luật, khiến người trên đường giật nảy mình. Ai nấy đều bật rada hóng lên, tưởng có minh tinh đến, ào ào lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thấy Lâm Chu bị mọi người chặn trên đường, có người vung tay lên bắt đầu kêu gọi đồng đội mở đường cho Lâm Chu, như thể đang chào đón nhân vật tai to mặt lớn nào đó.
Bị đám đông ép cho quê muốn chết là trải nghiệm thế nào?
Hệt như buổi offline fans quy mô lớn.
Nếu trên mặt đất có cái hố, chắc chắn cậu sẽ chui vào đó ngay tức khắc.
"Các anh em đừng trêu tôi mà, thật sự không đến mức vậy đâu!"
Dù Lâm Chu đang đeo khẩu trang cũng có cảm giác không an toàn. Cậu bụm mặt, bị các khách hàng bao vây vào giữa ngại đến hấp hối.
Móa nó chứ, nhóm người này lại nỡ làm thế với cậu!
Cách đó không xa, nhóm học sinh tiểu học chứng kiến cảnh tượng này đều kinh ngạc há hốc mồm, lòng đầy hâm mộ.
"Thế này cũng... cool ngầu quá xá!"
Trình Quảng Bằng bên cạnh nghe thấy nhóm học sinh tiểu học ngạc nhiên thán phục: "2"
Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được khoảng cách thế hệ giữa hắn và nhóm học sinh tiểu học, hắn không hiểu nổi loại cool ngầu này.
Ngược lại còn cảm thấy ông chủ Lâm bị mọi người vây vào giữa ngại đến sắp quặp chặt ngón chân xuống đất luôn rồi kìal
Lâm Chu bụm mặt, hận không thể quay đầu rời đi ngay.
Nghĩ đến cảnh tượng này bị người qua đường chụp lại rồi đăng lên mạng, cậu ước gì mình chưa từng đến đây hôm nay.
Nếu cậu bị người quen nhận ra sẽ xấu hổ biết mấy!
May mà cậu chưa quen biết nhiều người ở thế giới này, nếu không thì đúng là không còn mặt mũi gặp người.
Vất vả lắm Lâm Chu mới vào được vị trí bày quầy bán hàng tuần này, giờ đây cậu đã chết lặng.
"Tôi đến trước, tôi đứng phía trước."
"Cái rắm, tôi đứng đây từ chiều rồi nhá, anh giành cái gì?"
"Vừa rồi mọi người đều đi đón ông chủ Lâm, ai nhớ rõ anh đứng chỗ nào, tôi đứng đây nãy giờ, là anh chen ngang thì có
"Không phải, ai chứng minh được hả?"
Khi Lâm Chu dừng lại để bày quầy, bầu không khí hài hòa giữa nhóm khách lập tức nổ ra tranh chấp do việc xếp hàng.
Sau đó người đang tranh cãi nhìn trơ mắt nhìn vị trí vốn thuộc về mình bị người phía sau chiếm giữ chỉ vì mình mải tranh chấp nên lập tức ngừng lại. Giành chỗ lại trước đã rồi nói!
Tất cả khách hàng xếp thành một hàng dọc theo vỉa hè, phút chốc trở thành phong cảnh của cả con phố.
Trình Quảng Bằng cũng dẫn nhóm học sinh tiểu học đến giành được vị trí gần phía trước.
Nhóm người trong khu dân cư thấy đã hơn 6 giờ vẫn không gặp Lâm Chu. Lúc họ tìm đến cổng chợ bán thức ăn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt.
Tình huống gì đây?
Hôm nay nhiều người đến mua cá vậy ư?
Nhìn thoáng qua còn không tìm thấy điểm cuối hàng ở đâu, xếp vào rồi chờ đến bao giờ đây?