Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 251 - Chương 251: Quả Là Một Màn Ăn Vạ Lâm Ly Bi Đát Mài! (1)

Chương 251: Quả là một màn ăn vạ lâm ly bi đát mài! (1) Chương 251: Quả là một màn ăn vạ lâm ly bi đát mài! (1)Chương 251: Quả là một màn ăn vạ lâm ly bi đát mài! (1)

Đến giờ cơm, ai nấy đều phải đi ăn mà.

Ra ngoài tìm chỗ ăn, đương nhiên chỗ nào có nhiều người xếp hàng sẽ thu hút nhiều khách hàng hơn.

Đặc biệt là mùi thơm thịt kho không thể giấu nổi, từ xa đã ngửi thấy.

Một số khách hàng ruột cố ý xin nghỉ hôm nay hoặc khách hàng ruột không đi làm đến ăn bánh cuốn thịt kho, mua xong cũng không vội đi ngay mà đứng gần quầy hàng của Lâm Chu, vừa ăn vừa trò chuyện.

Khung cảnh náo nhiệt thế này, không hổ là điểm thu hút khách du lịch.

"Hả, sắp bán hết rồi ư? Vậy chúng ta còn xếp hàng không?"

Đồng nghiệp nữ đứng được mấy phút nghe vậy thì nhìn cô gái tóc ngắn, hỏi ý kiến của cô.

"Xếp tiếp đi, trước chúng ta chỉ còn mấy người thôi. Biết đâu đến lượt chúng ta vẫn còn thì sao! Nếu thế chẳng phải thiệt chết à."

Khách hàng cũ gato đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Nhưng người vừa vào xếp hàng thấy phía trước còn hàng dài người, lại thêm Lâm Chu hô lên như thế thì lập tức rời đi.

Khách hàng ruột không thể tin được, lại thấy mấy người bạn trong nhóm đến trước đều đang nhai nhóp nhép hoặc cầm trong tay, khỏi phải nói anh ghen tị đến cỡ nào.

Nãy giờ mới có bao lâu đâu! Từ lúc anh tan đến đây cùng lắm là mười mấy phút thôi mà đã sắp hết rồi?

Khách hàng ruột vừa tìm đến nơi sau khi tan làm nghe thế, nước mắt rơi đầy mặt.

Ngay cả tên ngốc thường cãi nhau với anh trong nhóm cũng mua được bánh cuốn thịt kho nữa kìal

Thế là hai người tiếp tục xếp hàng, không có ý định rời đi.

Khách hàng họ Vương tức giận nhìn tên ngổ ngáo vênh váo trước mắt.

Anh trưng cái mặt vênh váo thèm đòn ra, nghênh ngang đi đến.

"Yô, đây không phải đại thiếu gia Vương hả? Sao lại đứng ven đường ăn bánh cuốn thịt kho thế này! Bình thường không phải giá tiền không đến 1000 thì anh không thèm cho vào miệng à? Sao thế, không giả vờ nữa?"

Sau đó, anh nhìn hàng dài trước mắt, lại nhìn bánh cuốn thịt kho trong tay tên ngốc, nảy ra một kế.

Độ phân giải của mấy tấm ảnh cực kỳ thấp, thế mà còn ra vẻ giàu có.

Mỗi ngày anh ta không nói đi ăn với cô này thì cũng là đi cùng cô kia, còn nói thứ gì rẻ bèo anh ta sẽ không ăn, hễ ăn vào là tiêu chảy.

Quan trọng là ngày ngày anh ta khoe của, nhưng hình ảnh không có lấy một tấm có điểm chung. Cứ như đó chỉ là ảnh khoe mẽ của người nào đó trên mạng, anh ta thấy và nhanh tay lưu lại để tự mình dùng.

Thường ngày rảnh rỗi, anh ta hay khoe biệt thự, xe sang của mình và đăng vài dòng khoe của trong nhóm.

Thời điểm trong nhóm có đứa con của thần may mắn tìm được ông chủ Lâm, anh ta không bỏ ra cọng lông nào. Bình thường tìm đến chỗ người ta thì lại rất tích cực.

“Anh là ai chứ!”

Anh chàng ra vẻ nghe anh nói thế, tuy không quen biết khách hàng ruột này nhưng cũng bực dọc.

Khách hàng ruột nọ ghét nhất người hay ra vẻ trước mặt anh nên thường xuyên cà khịa anh ta trong nhóm. Bây giờ gặp mặt đúng là nghiệt duyên.

Sao lúc trưởng nhóm lọc người không đá anh ta ra ngoài luôn nhỉ! Giữ lại chỉ trưng cho có thôi còn gì!

Anh ta lập tức nhíu mày, trừng mắt nổi giận.

Nhưng vừa ăn đồ ông chủ Lâm làm, còn bày đặt khoe khoang mình ăn tiệc ở nhà hàng Michelin này nọ, lôi ra so sánh làm người ta rất khó chịu.

Khách hàng cũ thấy anh ta xấu hổ giận dữ, vẻ mặt như muốn đánh người thì châm chọc càng kịch liệt. Tuy không lên tiếng, nhưng cái mặt kia thật sự rất khiêu khích.

Hai người nói chuyện thu hút những khách hàng đang xếp hàng ăn bánh cuốn thịt kho bên cạnh. Bị nhiều người vây xem, anh chàng ra vẻ không muốn mất mặt, bèn tiến lên định duỗi tay tóm lấy khách hàng ruột nọ.

Nhưng khi anh ta vừa vươn tay chạm nhẹ một cái, khách hàng cũ cứ thế ngã xuống như bị người ta đấm một cú.

Dọa anh chàng ra vẻ sợ đến mức thịt trên mặt đều run cả lên.

Xảy ra biến cố như vậy, người vây xem càng thêm hào hứng, còn phát ra tiếng hô hào 'quào, 'hứ'. Đến nỗi anh chàng ra vẻ cũng nghi ngờ có khi nào lúc nãy mình vươn tay quá mạnh không.

"ÁI"

Lúc khách hàng cũ ngã xuống còn không quên hét thảm.

Ngay cả Lâm Chu cũng giật mình, ngừng luôn động tác làm bánh cuốn thịt kho, chú ý tình hình.

Quần chúng không rõ nguyên cớ, không ai nói chuyện, chỉ lặng lẽ xem hướng phát triển của tình huống.

Khách hàng ăn bánh cuốn thịt kho ngay tại đó càng thấy thơm ngon.

Đôi mắt lập lòe phấn khích, bật chế độ hóng drama.

"Tôi vốn không dùng chút sức nào, anh đừng có ở đó mà điêu."

Anh chàng ra vẻ cầm bánh cuốn thịt kho quên cả ăn, nóng ruột nhìn khách hàng ruột đang nằm trên đất.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào mới vừa lòng?"

"Đau quá, tôi định đến đây ăn trưa, vừa đói vừa mệt, hình như hơi say nắng. Thế mà anh còn đẩy tôi, eo đụng vào đâu rồi thì phải. Đau quá-"

"Tôi cũng chỉ đến bắt chuyện với anh thôi mà, sao anh lại làm vậy với tôi!"
Bình Luận (0)
Comment