Chương 259: Cô tưởng bọn tôi không muốn hả? (1)
Chương 259: Cô tưởng bọn tôi không muốn hả? (1)Chương 259: Cô tưởng bọn tôi không muốn hả? (1)
"Bằng vào nỗi niềm thâm mong trộm nhớ của tui đối với ông chủ Lâm, người trong hình chắc chắn là ông chủ Lâm 100% luôn. Chùa Thường Trung đúng không, bác chủ thớt mau nói cho tui biết vị trí của bánh cuốn thịt kho được không? Mấy giờ mở bán thế?"
"Không ngờ chấp niệm đối với phát tài của tôi lại giúp tôi tìm ra ông chủ Lâm. Ông trời đối xử với tôi không tệ mài!"
Trong khu bình luận thoáng cái đã xuất hiện nhiều cách nói như là bánh cuốn thịt kho của ông chủ Lâm, đám giang cư mận ngửi được một tia không tâm thường đều vểnh tai hóng hớt.
Sau đó biết được bánh cuốn thịt kho được chủ bài đăng đề cử là do một ông chủ mỹ thực rất nổi tiếng ở thành phố Giang Đông bán.
Hèn gì nó ăn ngon đến thế, thì ra bản thân nó đã rất nổi tiếng rồi à.
"Ha ha ha mấy anh em, xem tôi phát hiện ra thứ tốt gì trên mạng này. Tuần này ông chủ Lâm bán bánh cuốn thịt kho ở gần chùa Thường Trung đấy, nhìn thời gian hẳn là buổi trưa. Tôi thấy chủ bài đăng nói là buổi trưa mua bánh cuốn thịt kho làm cơm trưa."
Trong nhóm khách hàng quầy gà rán của ông chủ Lâm, người anh em lướt thấy bài đăng này vui vẻ chia sẻ tin tức vào trong nhóm.
"Mẹ nó, sớm biết lên mạng có thể nhìn thấy tin tức về ông chủ Lâm thì tôi đã không đi gạ cái gã nuôi chó kia rồi. Tôi tức đến cả đêm ngủ không ngon luôn."
"Ông chủ Lâm giỏi trong việc giữ bí mật lắm đó. Lần trước ông chủ Lâm dẹp quầy xong chúng tôi có đuổi theo ở đằng sau, kết quả căn bản là không đuổi kịp, đi theo mấy con phố đã bị cắt đuôi."
Anh lướt mạng lâu như vậy rồi, đến cả chơi game giả vờ làm nhân vật nữ tìm đại thần dẫn dắt cũng không có bị vạch trần, thế mà lại vấp ngã bởi một tên ngu ngốc nữa chứ, thật là tức chết người!
"Cô tưởng chúng tôi không muốn hả? Ông chủ Lâm dễ bị cưa đổ như vậy chắc? Đừng nói đến phương thức liên lạc, ngay cả tài khoản mạng xã hội cũng không có nốt, hơn nữa xung quanh quầy của ông chủ Lâm vây đầy người, đến cả muốn chen vào để lôi kéo làm quen cũng không chen nổi!"
Trong đám người thấy những lời này đều nhao nhao trả lời.
Thấy tin nhắn đó, chị gái chạy đêm đưa ra câu hỏi thẳng đến linh hồn: "Mọi người đều đã nghĩ đến mỹ nhân kế rồi, tại sao không làm một mẻ khoẻ suốt đời, tán ông chủ Lâm đi, vậy thì sau này còn phải sầu vì không tìm được người à?"
"Đúng thế đúng thế, lần trước tôi thấy một cô gái xinh xắn lắm, cảm giác như còn xinh hơn cả mấy streamer trên mạng nữa cơ. Cô ấy tìm ông chủ Lâm lôi kéo làm quen xin wechat nhưng còn không xin được, chứ đừng nói đến chúng ta."
Người anh em phụ trách giả vờ làm "mỹ nhân" trong nhóm nói với vẻ mặt đầy xui xẻo.
Từng đoạn tin nhắn nhanh chóng lướt qua, từ những hàng chữ có thể thấy được tâm trạng bi phẫn của mọi người.
"Thế nên chúng tôi căn bản là chẳng có biện pháp gì với ông chủ Lâm cả."
"Với cả tôi nghe người ta nói, khi ông chủ Lâm cảm thấy nhiều người tìm thì sẽ chọn không đi bày quầy. Tuần bán hamburger trước đó chính là như thế, vừa nhiều người là ông chủ Lâm nghỉ ngơi cả thứ bảy chủ nhật luôn."
"Sau đó có đăng video lên douyin tìm người, mà đến nay vẫn không có ai biết ông chủ Lâm nhà ở đâu, hoặc là cái gì khấc."
Lập tức tìm lãnh đạo xin nghỉ ngày mai. ...
Không ngờ mấy người này thế mà đã thử hết mọi cách rồi, mà vẫn không thể xác định chính xác vị trí của ông chủ Lâm, thật là khiến người ta bất ngờ.
Nhưng biết được tuần này ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đâu, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Chị gái chạy đêm cũng không nói gì. Ngày hôm sau, thứ năm.
Lâm Chu đưa mắt nhìn thời gian, kinh ngạc hỏi.
"Sao mọi người đến sớm thế?"
Tuy cậu Lâm không cần bọn họ chuẩn bị thức ăn để bày quầy, nhưng mấy công việc như rửa rau thái rau bọn họ vẫn có thể làm được, giảm bớt chút gánh nặng cho cậu Lâm.
Mọi người biết Lâm Chu bày quầy bán hàng vào buổi trưa, sáng sớm đi mua nguyên liệu nấu ăn nên đều tự đến sớm để hỗ trợ cậu.
Lúc này mới hơn 7h thôi đó.
Lâm Chu mua nguyên liệu nấu ăn xong rồi về nhà, thấy mấy người quản gia đã đến rồi.
"Không có việc gì nên chúng tôi đến sớm chút để hỗ trợ, cậu Lâm để chúng tôi cầm xuống cho."
Thấy Lâm Chu trở về, mấy người quản gia lập tức tiến lên xách nguyên liệu nấu ăn.
"Vậy buổi chiêu mọi người tan tâm sớm chút nha."
Lâm Chu thấy thế cũng không nói gì nhiều, giao nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ, còn mình thì không mấy vội vàng.
Tắm rửa thoải mái xong, sửa sang lại bản thân mặc đồ nhẹ nhàng thoải mái rồi vào phòng bếp kho thịt.
Ngâm thịt tươi vào nước cho ra hết tơ máu, rồi cho vào nước kho hầm với lửa lớn.
Có nước kho mấy ngày trước, sau đó làm món kho cũng tương đối đơn giản hơn nhiều.