Chương 261: Anh đừng lấy oán trả ơn (1)
Chương 261: Anh đừng lấy oán trả ơn (1)Chương 261: Anh đừng lấy oán trả ơn (1)
Nhìn dáng vẻ kia của anh ta, đều không cần đoán cũng dám chắc là không xin nghỉ được rồi.
"Tôi đã bảo gì nào?"
Văn Nam khoanh hai tay trước ngực, bất đắc dĩ nói.
Tiểu Vương rất khó chịu, gục xuống bàn sống không còn gì luyến tiếc.
"Ông chủ nói chỗ nào của tôi có vấn đề, ông ấy có thể mang tôi đi bệnh viện."
"Khụ khụ.”
Văn Nam không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Đừng đau lòng nữa, chỗ tôi còn có bánh cuốn thịt kho này, đến trưa tôi chia cho anh một cái nha."
Lúc này tất cả điểm không thích hợp của Văn Nam đều bị Tiểu Vương nhớ ra từng cái một.
"Người anh em à anh đúng là anh ruột của tôi mà, nếu không phải anh là nam thì kiểu gì tôi cũng cưới anh!"
Tiểu Vương không nghe có chọn lọc, sau đó kịp phản ứng lại. Hai ngày này Văn Nam có đi quầy hàng của ông chủ Lâm xếp hàng mua bánh cuốn thịt kho đâu, anh ta lấy bánh cuốn thịt kho từ đâu ra thế?
"Anh đừng lấy oán trả ơn."
Văn Nam:...
"Anh nói thật với tôi coi, đầu tuần lúc anh gặp được ông chủ Lâm mua bao nhiêu cái thế?"
Tiểu Vương nghe thấy lời này thì lập tức tỉnh hồn, bật dậy cái vụt, ánh mắt nóng rực nhìn Văn Nam.
Bây giờ nghĩ lại, trong này chắc chắn có ẩn tình gì cho mà xem.
Sau đó anh ta lại nói ông chủ Lâm bán xong dẹp quầy.
Lúc đó tất cả mọi người đều đắm chìm trong sự hưng phấn vì tìm được ông chủ Lâm, căn bản không có chú ý tới chỉ tiết ấy.
Anh chính là người đã từng đi xếp hàng trước quầy của Lâm Chu đấy. Không đề cập đến vấn đề xếp hàng, nhiều bánh cuốn thịt kho như vậy nói ít thì cũng phải bán suốt hai tiếng, lúc Văn Nam chia sẻ trong nhóm chỉ mới hơn 11h thôi.
Ánh mắt Văn Nam né tránh, chính là không nói thật.
Hay lắm, không nên mềm lòng, thất sách mài
"Cũng không có nhiều lắm."
Văn Nam...
"Tôi không tin, bình thường anh không có hào phóng như vậy đâu. Với cả lúc trước anh tích cực vụ đi qua chỗ ông chủ Lâm nhất, bây giờ lại không hề có tí cấp bách nào cả. Tôi gọi anh đi cũng không đi, ăn ba bốn ngày rồi mà còn có hàng tồn. Chắc chắn anh mua không ít!"
Vì vậy anh giả vờ như đi mua gì đó để ra khỏi nhà.
Bên kia, mắt thấy đã 10h rồi, Mã Minh nhìn ba mẹ đang ở nhà không đi làm, có chút đau đầu.
Anh lợi hại!...
Tiểu Vương:...
Hắn muốn đi mua hai cái bánh cuốn thịt kho ăn ngày hôm qua rồi xuất gia, nhưng ba mẹ anh đang ở nhà nên không tiện ra ngoài lắm.
"Không nhiều thật mà, hỏi tiếp nữa tôi không cho anh ăn đâu!"
Ba Mã mẹ Mã sớm có chuẩn bị liếc nhìn nhau, lặng lẽ đi theo đằng sau.
Sau đó họ thấy con trai vẫn đi về phía của chùa Thường Trung. "Không phải nó còn muốn xuất gia đấy chứ?"
"Có khả năng lắm, chúng ta nhìn lại xem."
"Việc này cũng tại mẹ ông đó, mình tin Phật thì thôi đi, lại còn dạy con niệm kinh từ nhỏ. Bây giờ thì hay rồi, động một tí là lại muốn xuất gia."
Mẹ Mã nhìn bóng lưng của con trai, tức giận hung hăng đánh ông xã bên cạnh hai cái.
Vẻ mặt ba Mã đau khổ không dám nói lời nào.
Ông yên lặng chịu đòn.
Hai vợ chồng đi theo một đường, nhìn thấy con trai đi tới phụ cận chùa Thường Trung nhưng không tiến vào mà tìm một nơi râm mát để đứng.
Như là đang suy tư cái gì.
Hai vợ chồng trốn ở phía sau đại thụ cách đó không xa, hơi nghi hoặc.
"Con trai đang làm gì thế?"
"Trầm tư à?"
Mã Minh đúng là đang trầm tư.
Bởi vì ảnh hưởng của gia đình từ nhỏ, mỗi khi anh có chuyện phiền lòng là thích đi chùa miếu kể lể với Phật Tổ.
Vừa không bị người khác nghe thấy, lại còn không lo lắng Phật Tổ sẽ mật báo, vô cùng có cảm giác riêng tư.
Khi còn bé lúc gây ra phiền toái bị ba mẹ đánh, hay không biết làm bài tập, lớn lên rồi thì sự phiền não trong công việc, còn có sự thất bại trong tình yêu vân vân, anh luôn được chữa lành ở trong chùa.
Vào chùa miếu, không cần cầu gì cả, chỉ ngồi một chỗ nghe tiếng gõ mõ, nghe mùi của nhang là có đáp án.
Thật ra thì tại thời khắc quỳ xuống bái Phật, hắn chỉ là đang tự hỏi lòng mình.
Thế giới bên ngoài thật là quá phiên phức, trước đây có áp lực của việc học tập, ba mẹ luôn nói thi đậu trường đại học tốt. Sau đó thật vất vả mới tốt nghiệp đại học, cho rằng có thể kiếm tiền hiếu thuận ba mẹ, sống một cuộc sống mình hằng mong ước.
Mới phát hiện sinh viên cũng chẳng ghê gớm gì, tìm được việc làm cũng rất khó khăn, căn bản là không kiếm được bao nhiêu tiền.
Còn chưa kịp phấn đấu đã bị giục cưới trước rồi.
Tìm đối tượng, thì phải mua nhà mua xe.
Cảm giác suốt cả nửa đời đều đang cố gắng, nhưng lại chả có ích lợi gì.
Vậy anh nỗ lực có ý nghĩa gì?
Có phải chỉ cần xuất gia là không cần đối mặt với lời thúc giục kết hôn sinh con của ba mẹ, cũng không cần gánh áp lực thật lớn cố gắng kiếm tiền, mua nhà mua xe không.