Chương 275: Phần thưởng đang trong quá trình giao dịch
Chương 275: Phần thưởng đang trong quá trình giao dịchChương 275: Phần thưởng đang trong quá trình giao dịch
Nhưng cô không thể cưỡng lại bát cơm thịt kho kia, thật sự rất tuyệt!
Lâm Chu bất đắc dĩ mỉm cười, được người ta khen ngay trước mặt như thế làm mặt mũi cậu đỏ bừng.
"Nếu mọi người muốn ăn, chỗ cháu còn nước kho, mua thêm ít nguyên liệu về kho ngay bây giờ, vừa vặn đến tối là ăn được."
Cậu vừa dứt lời, Trương Minh Viễn vốn định quay lại công ty làm việc lập tức ngậm miệng.
May mà vừa rồi anh chưa lên tiếng, bằng không lại lỡ mất một bữa cơm.
Anh bận rộn công việc, bận lo cả chuyện đính hôn nên gần đây rất ít khi vê nhà ăn cơm. Thế là đa số mấy món ngon Lâm Chu đưa đến đều đi vào bụng ba anh.
Đối với chuyện này, Trương Minh Viễn đã sớm oán giận sâu sắc.
Hiện tại, vất vả lắm mới có cơ hội ăn chực, sao anh có thể bỏ lỡi
Đã hẹn cùng ăn cơm tối, Lâm Chu và chú Trương không đi câu cá nữa, thay vào đó là đi thẳng về nhà chuẩn bị thịt kho.
"Hu hu hu, ông chủ Lâm, em thật sự là người tốt mà!"
Điều này khiến bạn thân của cô không có cửa phát huy kỹ năng thả thính của mình!
Đáng tiếc, một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai và có triển vọng như Lâm Chu lại không bận tâm tìm người yêu, chỉ trầm mê bày quầy bán hàng.
Lục Thiển nghe cậu nói thế thì cực kỳ cảm động, hận không thể lập tức giới thiệu bạn thân cho Lâm Chu ngay để thay lời cảm ơn.
Đúng là quá đáng tiếc!
"Đúng lúc cháu vừa làm một nồi cá kho cơm rượu và cá xông khói. Lúc về cháu mang một ít qua cho mọi người."
Cậu tỉnh dậy lần nữa do bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Không biết lúc nào mới giao dịch thành công đây. ...
Sau bữa cơm tối, Lâm Chu tạm biệt một nhà chú Trương rồi về phòng tắm rửa, chuẩn bị chờ nhiệm vụ cập nhật, nhưng không chờ được đến lúc nhiệm vụ cập nhật đã ngủ mất.
Trong lúc đó, Lâm Chu nhìn cột phần thưởng hệ thống, vẫn là màu xám, không có gì thay đổi.
Sau đó, âm thanh trong điện thoại truyền đến khiến cậu tỉnh táo ngay tức khắc.
"Xin hỏi là anh Lâm Chu phải không ạ?”"
Lâm Chu mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, đáp lời.
"Alo?"
"Chào anh Lâm, tôi là Hoàng Chính Hạo, đại diện công ty. Cao ốc Tử Nguyên mà anh ủy thác công ty chúng tôi mua đã được thực hiện đầy đủ thủ tục, hoàn thành toàn bộ ký kết, chính thức sang tên cho anh. Xin hỏi khi nào anh đến ký nhận, tôi sẽ sớm sắp xếp tiếp đón."
"Được rồi, làm phiền anh, chờ tôi định ra thời gian rồi sẽ liên hệ anh."
Phản ứng đầu tiên của Lâm Chu là cho rằng cậu đang nằm mơ.
Sở hữu một tòa nhà văn phòng là trải nghiệm thế nào?
Lâm Chu không dám tin, véo mạnh đùi mình. Lúc cảm nhận được đau đớn mới cảm nhận được một ít chân thật.
Sau khi nhận ra đây là sự thật, cậu biết dù cậu tuổi già không làm nhiệm vụ, không bày quầy bán hàng cũng sẽ không lo ăn uống, không cần lo nghĩ vấn đề tiền bạc nữa.
Mua cao ốc Tử Nguyên, là chuyện giống như những gì cậu tưởng tượng hả? "Được ạ anh Lâm, anh có bất kỳ thắc mắc gì có thể liên hệ tôi, sau này công ty chúng tôi chỉ vì anh phục vụ."
Lâm Chu hơi hoảng hốt cúp điện thoại, nhanh tay mở hệ thống ra xem thì thấy cột phần thưởng nhiệm vụ hiển thị đã cung cấp.
Cậu cần đến cao ốc Tử Nguyên để tiếp nhận.
Nhiệm vụ mới trong tuần này cũng đã được cập nhật.
Lâm Chu vươn tay ấn mở.
[Nhiệm vụ tuần này: Bán mì lạnh. Địa điểm nhiệm vụ: Cửa tâng một của cao ốc Tử Nguyên. Thời gian nhiệm vụ: 10 giờ tối mỗi ngày. ]
[Thực đơn: Mi lạnh) ]
[Nhận nhiệm vụ / Từ chối]
Sau khi cẩn thận kiểm tra nhiệm vụ, trong lòng Lâm Chu đã nắm chắc. Nhiệm vụ tuần này quy định địa điểm, thời gian và món ăn, nhưng lại không để rõ bán bao nhiêu phần.
Nhìn chung cũng không khó lắm.
Khó trách phần thưởng là cao ốc Tử Nguyên, thì ra nhiệm vụ tuần này ở dưới lầu cao ốc ấy.
Lâm Chu nhận nhiệm vụ, sau đó liên hệ lại Hoàng Chính Hạo vừa gọi điện cho mình.
Nói anh biết cậu sẽ qua đó trong hôm nay.
Sau đó, cậu rời giường bắt đầu thu dọn.
Lâm Chu khoác lên mình bộ vest cao cấp mới được đặt may riêng, thay đổi diện mạo tổng thể nhờ trang phục, đồng hồ và các phụ kiện do quản gia Tôn phối hợp, khí chất cả người lập tức khác biệt hoàn toàn.
Lâm Chu nhìn bản thân mặc đồ vest, đi giày da trong gương, không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của mình trước đây. Không chỉ khí chất, mà cả tinh thần và dáng vẻ bề ngoài đều phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Trông cậu hệt như người trưởng thành trầm ổn.
Lâm Chu không nhịn được mỉm cười, khí chất giả làm bá tổng của cậu bị phá tan trong nháy mắt, cậu vẫn là cậu.
Không biết tại sao anh Minh Viễn có thể giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc, không cười ngày này qua tháng nọ nữa. ...
Tuần mới đã đến.
Những người đến làm việc ở cao ốc Tử Nguyên từ sáng sớm hơi bối rối khi thấy tất cả bảo vệ, nhân viên vệ sinh và nhân viên lễ tân ở sảnh lớn của cao ốc đã thay người chỉ trong một đêm.