Chương 300: Đù mé, sao ông chủ Lâm chạy đến Khẩu thành bày quầy bán hàng rồi? (1)
Chương 300: Đù mé, sao ông chủ Lâm chạy đến Khẩu thành bày quầy bán hàng rồi? (1)Chương 300: Đù mé, sao ông chủ Lâm chạy đến Khẩu thành bày quầy bán hàng rồi? (1)
"Ông chủ Lâm?"
Tề Lương Bình nheo mắt, cố gắng nhìn kỹ. Dù anh ta cận thị không thấy rõ, nhưng thân hình quen thuộc kia giúp anh ta vừa nhìn đã nhớ đến dáng dấp Lâm Chu ngay. Anh ta lập tức bước vào tòa nhà.
Là fan của ông chủ Lâm, chuyện anh ta thường làm nhất chính là đi tìm cậu. Tuy anh ta không nhìn rõ mặt nhưng chỉ dựa vào vóc dáng cũng có thể nhận ra ông chủ Lâm ngay.
Dù không chắc lắm nhưng Tề Lương Bình vẫn có ý định đến xem thử.
Không bỏ sót bất kỳ mối nghỉ nào.
Nếu không tối vê anh ta sẽ ngủ không ngon.
"Ba mẹ, hình như con thấy người quen, chúng ta qua đó nhìn xem."
Tề Lương Bình gọi ba mẹ xong thì nhanh chân hướng đến cao ốc Tử Nguyên.
Tuy Tề Lương Bình đã tìm được Lâm Chu nhưng tâm trạng anh ta hơi chán nản.
Thật sự là ông chủ Lâm!
Ai mà ngờ được chuyện này!
Các khách hàng ở Giang Đông gần như lật tung Giang Đông tận mấy lần, kết quả vẫn không tìm thấy người. Mọi người đều suy đoán có khi nào tuần này ông chủ Lâm không bày quầy bán hay không. Ai cũng sắp từ bỏ tìm kiếm, kết quả ông chủ Lâm vậy mà đổi thành phố bày quầy bán hàng!
Đù mé, sao ông chủ Lâm chạy đến Khẩu thành bày quầy bán hàng rồi?
"Ông chủ Lâm, anh còn nhớ rõ nhóm fans ở ven hồ Đại Minh năm nào không?"
Khi khoảng cách ngày càng rút ngắn, Tề Lương Bình chấn động trừng to mắt.
Nhưng ngẫm lại, tuần sau họ cũng như anh ta thì không còn gì đáng ghen tị nữa.
Họ may mắn thật, không cần đi tìm vẫn có thể hưởng thụ món ngon do ông chủ Lâm làm.
Không như nhóm anh tal!!
Nhìn khách hàng ngây ngô ăn mì lạnh và lương bì xung quanh, ánh mắt anh ta hiện lên tia ghen tị.
Những người này có mặt ở khắp mọi nơi chăng?
Lâm Chu nghe được tiếng gọi 'ông chủ Lâm quen thuộc cũng bị dọa sợ.
Cậu đã đổi thành phố bày quầy bán hàng mà vẫn có thể gặp được khách hàng cũ?
Chúng ta đều thế, bền bỉ như nhaul
"Tôi ở đây mà anh vẫn tìm được?"
Tê Lương Bình nhìn dáng vẻ không thể tin của ông chủ Lâm, trong lòng mừng thầm.
Lại còn bị các khách hàng cũ tìm thấy.
Hệ thống đột nhiên đổi chỗ, đừng nói khách hàng, đến cả cậu còn không nghĩ đến.
Cậu vốn không ngờ tuần này vẫn sẽ có người tìm được mình.
Không, chuyện này không khoa học!
Lâm Chu trợn mắt há mồm.
Đương nhiên anh ta sẽ không nói cho ông chủ Lâm biết anh ta vô tình gặp được cậu khi đến đây du lịch.
Anh ta bị cận thị, không nhìn rõ người, chẳng qua cảm thấy người bày quầy bán hàng hơi giống ông chủ Lâm, với tâm lý thà nhận nhầm còn hơn bỏ sót, anh ta bèn đến nhìn thử.
Dù sao, nhìn một chút cũng không phạm pháp. Nào ngờ thật sự có duyên như vậy, tình cờ gặp được cậu.
Ha ha ha ha ha, thế thì cứ để ông chủ Lâm đoán đi thôi!
Cảm ơn cận thị đã giúp anh ta quen nhận người dựa vào cảm giác.
"Ông chủ Lâm, anh không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng tôi đâu."
Tê Lương Bình hệt như nhân vật phản diện, ha ha ha cười lớn, nói ra lời kịch khiến người ta ngượng nghịu này.
Lâm Chu giật giật khóe miệng, thật sự cảm thấy xấu hổ, không biết nên tiếp lời thế nào.
“Trung thu an khang."
"Hê hê, ông chủ Lâm trung thu vui vẻ-. Tuần này anh bán mì lạnh à?"
"Đúng thế, còn có lương bì."
"Ba mẹ muốn ăn lương bì hay mì lạnh?"
Tề Lương Bình nhìn mì lạnh trong tủ kính, dù chỉ là đồ ăn rất phổ biến nhưng anh ta vừa thấy đã thèm.
Nhìn thấy ông chủ Lâm, vị giác của anh ta gần như đã tập thành thói quen. Anh ta biết một khi ông chủ Lâm ra tay, không có món nào không ngon, bắt đầu chảy nước miếng.
"Lương bì đi."
Ba Tề muốn ăn lương bì, mẹ Tề muốn cả hai.
Tề Lương Bình gọi hai phần lương bì và một phần trộn hai thứ.
Thấy anh ta gọi một phát ba bát, ba mẹ bên cạnh nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
"Con gọi ba bát có ăn hết không đấy?"
"Đóng gói ba phần này lại. Ông chủ Lâm trộn nước sốt rồi để riêng nhá, tôi mang về ăn. Cho tôi thêm hai bát trộn hai thứ, ăn ngay bây giờ."
Nghe thế, ba mẹ anh ta càng thêm hết nói nổi, lập tức định bỏ phần của mình để tránh con trai ăn không hết, bọn họ cũng đã no rồi, không sẽ lãng phí lắm.
Tề Lương Bình vội giữ chặt ba mẹ lại.
"Ba mẹ, con nói hai người biết, nhiêu đây không nhiều đâu. Lát nữa hai người ăn thử là hiểu ngay, có khi ăn không đủ còn muốn giành với con."
Đây không phải lần đầu Tề Lương Bình ăn đồ ăn ông chủ Lâm làm, anh ta đủ tự tin với tay nghề của Lâm Chu.
Thấy con trai kiên trì, ba mẹ anh ta không nói gì nữa.
Đinh Túc vì ăn mì lạnh mà cố ý tết trung thu vẫn ở lại tăng ca ngồi cạnh đó nghe được cuộc trò chuyện giữa Tề Lương Bình và Lâm Chu, cực kỳ tò mò. Thấy Tề Lương Bình dẫn ba mẹ đứng sang một bên, anh lập tức gọi mọi người đến bàn mình ngồi.