Chương 302: Cái gì? Lại là cái phương pháp ngẫu nhiên này?
Chương 302: Cái gì? Lại là cái phương pháp ngẫu nhiên này?Chương 302: Cái gì? Lại là cái phương pháp ngẫu nhiên này?
Hiện tại lại nói cho anh biết, quây hàng này là có thời hạn, cái này ai chịu cho nổi!
"Ông chủ ông chủ, ngày mai anh còn bày quầy không?"
Lâm Chu gật đầu trả lời, động tác trên tay không ngừng, ba hai cái đã trộn xong một phần.
"Vậy ngày mốt thì sao?"
Ngày mốt cũng chính là chủ nhật.
Lâm Chu vẫn gật đầu.
Đinh Túc nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại hỏi: "Vậy tuần sau thì sao?"
"Tuần sau không biết, còn chưa có kế hoạch."
"Ông chủ bày quầy một tuần, tuần sau sẽ không bán mì lạnh ở đây, trong lòng tôi thật đau khổ mài"
Vui buồn của loài người không ai giống ai, nhưng lúc này Tề Lương Bình hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Đinh Túc.
Động tĩnh này lập tức thu hút khách hàng bên cạnh. Mọi người nhất thời đều vây lại.
Lúc này Đinh Túc trèo lên xe ba bánh của Lâm Chu bắt đầu khóc lóc kể lể.
"Hu hu, ông chủ Lâm, không có mì lạnh của anh tôi sống thế nào đây!"
"Làm sao vậy, đây là... 2”
Thấy Lâm Chu vẫn trả lời như thế, Tê Lương Bình đi theo qua lộ ra biểu cảm quả nhiên như thế.
Vậy bọn họ tan tâm đi đâu ăn mì lạnh ngon thế này đây!
Cái gì?
Chỉ bán một tuần?
Đinh Túc vừa nói vừa gào khóc, khiến Lâm Chu nhức đầu. Khách hàng còn lại nghe thấy như thế cũng kinh hãi.
Nhiệm vụ còn chưa có thông báo mới.
Lâm Chu bị hỏi:...
Mấy anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ.
"Vậy ông chủ không ở đây bày quầy hàng thì đi đâu?"
"Đây là đặc sắc của ông chủ Lâm, mỗi tuần đổi chỗ bày quây hàng, anh hiểu không, hỏi cũng vô dụng."
Đối xử bình đẳng!
Vậy thì sẽ có một dòng người bất tận trải qua quá trình mà mọi người đã trải qua.
Hiện tại thậm chí anh ta cảm thấy phương thức bày quầy hàng như vậy của ông chủ Lâm thật tốt.
Đây đại khái chính là tâm lý tôi không ăn được, tất cả mọi người đừng hòng ăn.
Từ khi gặp được ông chủ Lâm, phát hiện bảo tàng đến mất đi bảo tàng.
Tề Lương Bình là khách hàng ruột, nhìn những người này trải qua tâm trạng giống với anh ta lúc ấy, khỏi phải nói vui vẻ biết chừng nào.
Ha ha ha ha, khóe miệng Tề Lương Bình không nhịn được lộ ra một nụ cười xem kịch vui.
Dáng vẻ này của anh ta trong mắt mọi người xung quanh chính là anh ta đã bị kích thích quá lớn, hơi giống đang nổi điên. ...
Hôm đó, sau khi Tề Lương Bình biết Lâm Chu ở Khẩu thành, thì không tính quay về Giang Đông. Ba mẹ anh ta từng ăn mì lạnh cũng cực kỳ đồng ý với kế hoạch này.
Tuần này cũng chỉ còn lại hai ngày, dù sao đang trong kỳ nghỉ phép, ở Khẩu thành chơi thêm hai ngày cũng không Sao.
Thế là một nhà ba người đặt khách sạn, sung sướng trải qua tết trung thu này.
12 giờ đêm, Tề Lương Bình nằm trên giường của khách sạn vẫn không cách nào bình phục tâm trạng.
Tưởng tượng đến những fan khác của ông chủ Lâm vẫn đang tìm người, còn anh đã vui vẻ ăn được mì lạnh còn không giới hạn số lượng, cảm giác này quả thực thích ngất trời.
Cảm giác sung sướng âm thầm len lỏi này khiến anh ta nửa đêm kìm lòng không đậu ở trên mạng tìm kiếm bài post mà người khác đăng tìm ông chủ Lâm.
Trong đó bài hot nhất chính là video husky khóc của Cao Gia Chí. Dù sao cũng là cậu ta bỏ tiên ra mà.
Anh ta vui muốn chết, xem video vài lần sau đó ấn mở khu bình luận, đọc từng cái. Càng xem tâm trạng càng vui Sướng.
He he, mì lạnh thật là ngon, đáng tiếc, bọn họ đều không ăn được.
Sau đó anh ta còn nhìn thấy dưới bình luận rất nhiều nhóm fan kéo người, hy vọng có thêm nhiều fan của ông chủ Lâm gia nhập trong nhóm, mọi người cùng nhau tìm ông chủ Lâm, đông người sức lớn.
Tê Lương Bình lướt được không ít nhóm fan, ai nấy đều gửi đơn đăng ký.
Anh ta muốn xin vào trong nhóm, xem thử có người khác phát hiện chuyện ông chủ Lâm đã không bày quầy hàng ở Giang Đông hay không.
Hơn nửa đêm, anh ta không buồn ngủ chút nào ngược lại cực kỳ hưng phấn.
Liên tục vào mấy nhóm, cũng chưa phát hiện có người biết hành tung mới nhất của ông chủ Lâm, anh ta yên tâm rồi.
Cứ như bây giờ ít người khá tốt.
Bằng không đám fan kia vừa đến, giống như tuần trước, anh ta xếp hàng nửa ngày cũng chỉ có thể ngửi được mùi, không kịp ăn một miếng, không giống hiện tại, tới ăn mì lạnh không cần xếp hàng còn không giới hạn số lượng.
Chuyện tốt này không phải lúc nào cũng có thể gặp được, anh ta phải quý trọng!...
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Chu đã chuẩn bị sẵn sàng bị một đám khách hàng ruột vây kín. Cậu nhìn lượng khách vẫn không khác bao nhiêu so với ngày hôm qua mà rơi vào trầm tư.
Không đúng nhai
Trước đó khi bày quầy hàng, chỉ cần bị khách hàng ruột phát hiện ngày hôm sau đội quân lớn sẽ theo đến.
Lễ nào lần này bởi vì đổi thành phố, mọi người thấy xa nên không đến à?
Lâm Chu suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra thì không suy nghĩ nữa, chuyên tâm làm mì lạnh lương bì.