Chương 304: Vậy còn chờ cái gì? (2)
Chương 304: Vậy còn chờ cái gì? (2)Chương 304: Vậy còn chờ cái gì? (2)
Có điều hình như không có nhiều người thích ăn hai loại rau củ này, đa số đều tránh gọi.
"Ông chủ, lấy hai bát lương bì gà xé một bát mì lạnh gà xé nhiều ớt, không bỏ cà rốt và bắp cải tím thái sợi, không lấy rau thơm cũng không lấy tương vừng."
"Thêm một bát trộn lẫn lương bì với mì lạnh gà xé ít cay, không cà rốt."
"Thêm một bát trộn lẫn gà xé không cay, rau củ đầy đủ, bỏ nhiều cà rốt một chút nha."
Món Vương Dương Huy gọi, vừa nhìn đã là biết phần cho một nhà ba người ăn.
Anh ăn hai bát nhiều ớt, bà xã ăn trộn lẫn ít cay, phần lấy nhiều cà rốt là của đứa nhỏ.
"A a a, con không ăn cà rốt đâu. Cà rốt là thứ khó ăn nhất trên đời á!"
Đứa trẻ vừa nghe phần của nhóc bỏ nhiều rau củ, lại còn là cà rốt thì trên mặt viết đầy hai chữ từ chối.
Lâm Chu thấy đứa trẻ không quá tình nguyện nhưng cũng không phản bác nên cứ làm món khách đã gọi.
"Cà rốt rất tốt, có caroten. Ăn nhiều sẽ tốt cho cơ thể đấy biết không hả? Trẻ con cần dinh dưỡng, người lớn trưởng thành rồi thì không cần ăn nữa. Ăn nhiều cà rốt thì mới cao lớn được, biết không."
"Ông chủ, cứ làm như vậy đi, nó ăn được cà rốt."
Có phải tất cả người lớn trên thế giới đều lừa trẻ con kiểu này không?
Lâm Chu:...
"Ok."
Tại sao chứ, rõ ràng là người lớn cũng không thích, thế mà lại bắt trẻ con phải ăn!
"Quào, mấy anh còn cố tình quay về à?"
Gọi món xong, Vương Dương Huy dẫn bà xã và đứa con tìm đến chỗ Đinh Túc.
Đinh Túc và mấy đồng nghiệp lại không đi ra ngoài du lịch đang tập trung một chỗ ăn mì lạnh, thấy Vương Dương Huy cố ý quay về thì vô cùng kinh ngạc.
Thật ra cậu cũng không thích ăn cà rốt, nhưng bỏ thêm vào thì phối màu sẽ đẹp hơn, xanh xanh đỏ đỏ.
"Mấy anh không biết đâu, ông chủ quây mì lạnh này..."
Cả nhóm đứng tụ lại tám chuyện, chủ đề đa số đều xoay quanh Lâm Chu.
Đinh Túc từng đi đào bới thông tin nên giờ đã trở thành người hiểu biết nhiều nhất về Lâm Chu trong dàn khách hàng mới. Anh hưng phấn phổ cập khoa học cho các đồng nghiệp.
"Tất nhiên là phải về rồi. Biển thì đi lúc nào chẳng được, mì lạnh qua tuần này là hết ăn được rồi."
"Đợi đã, mì lạnh của tôi có rồi. Để tôi bưng qua, vừa ăn vừa nghe anh kể."
Tiếc là không có bánh cuốn thịt kho của ông chủ Lâm, nếu không ăn lương bì phối với bánh cuốn thịt kho thì ngon đến mức độ nào chứi
Hôm qua, nửa đêm nửa hôm anh ta còn trà trộn vào các nhóm fan của ông chủ Lâm. Ẩn núp đến ba giờ sáng thì đói quá, liền ăn hết luôn 3 phần mì lạnh đã mua về.
Mì lạnh tuy ngon nhưng không đủ no. Dù anh ta đã ăn hai bát nhưng chưa được mấy tiếng lại thấy đói.
Một bên khác, Tê Lương Bình mua mì lạnh đóng gói về khách sạn ăn. Buổi tối ăn bên ngoài tuy có không khí nhưng lại muỗi nhiều, còn không bằng quay về khách sạn vừa xem phim vừa uống bia. Thêm cả đồ ăn ngoài nữa thì càng sảng khoái.
Thế nên hôm nay ngoài mì lạnh anh ta còn mua thêm đồ nướng, món kho, gà rán để ăn cùng.
Đinh Túc: ...
Tề Lương Bình vừa cảm khái vừa hút một miếng mì lạnh thật to, vui đến mức kìm lòng không đậu nheo mắt, lắc đầu.
Con mẹ nó, ngon quá là ngonl
Tề Lương Bình chợt nghĩ đến cái gì đó nên vừa ăn vừa ấn mở nhóm fan mình mới vào tối hôm qua, đọc từng bài mọi người đã post.
"Ngày thứ N không tìm được ông chủ Lâm, nhớ ông chủ Lâm ghê!"
"Tuần này chỉ còn mỗi ngày mai, chưa có ai tìm được ông chủ Lâm à?”"
"Mẹ nó, bái phật cũng vô dụng. Ngày nào tôi cũng đi chùa Thường Trung cầu nguyện mà cũng chẳng nhìn thấy ông chủ Lâm!"
"Lầu trên, anh tin thật à? Cầu phật không bằng cầu bản thân, ra ngoài đi dạo thêm mấy vòng, nói không chừng vận may đến sẽ gặp được."
"Các anh có thấy suy đoán của một đại fan nhà ông chủ Lâm không?"
"Suy đoán gì cơ?"
Tề Lương Bình rất tò mò, vừa xì xụp húp mì lạnh vừa gõ chữ hỏi.
Chẳng lẽ có người đoán được ông chủ Lâm đổi sang thành phố khác bày quán rồi à?
Không đến mức vậy chứ! Anh ta chỉ nhất thời nảy ra ý đến Khẩu thành du lịch cùng gia đình, lang thang khắp nơi mới tình cờ gặp được
Căn bản là không nghĩ tới việc ông chủ Lâm sẽ đổi sang thành phố khác.
Ngay sau đó, người anh em vừa gửi tin lại gửi vào nhóm một đoạn voice chat rất dài.
"Mọi người nghĩ mà xem, tuần này nào là tết trung thu, lại còn cả quốc khánh. Nói không chừng ông chủ Lâm cũng muốn nghỉ lễ, chẳng đi bày quầy nên chúng ta mới tìm ngược tìm xuôi, kiểu gì cũng không ra. Với lại nghỉ lễ mà, người đông muốn chết. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, người càng nhiều ông chủ Lâm càng muốn nghỉ, tránh cho bản thân lại hot quá. Thế nên khả năng không bày quầy là rất lớn."
Tê Lương Bình nghe xong thì cả mì lẫn nước đều phun ra từ mũi, ho sù sụ một lúc lâu.