Chương 312: À ừm, tôi ăn cũng thấy rất hợp (1)
Chương 312: À ừm, tôi ăn cũng thấy rất hợp (1)Chương 312: À ừm, tôi ăn cũng thấy rất hợp (1)
Chờ đến khi đám khách hàng kia hùng hổ tìm đến thì thấy Lâm Chu đang nằm trên một chiếc ghế gấp ôm bụng nhắm mắt dưỡng thần, nếu không phải cảnh tượng này không đúng thì thật đúng là hình ảnh đi chơi đẹp đẽ nhàn nhã.
Lâm Chu nghe thấy tiếng động sợ hãi nhảy dựng lên, còn tưởng là có quỷ. Cậu mở mắt ra liền thấy một đám trai tráng vây quanh cậu, nhất thời càng kinh hãi giật mình hơn, trực tiếp lăn xuống khỏi ghế gấp.
Hơn nửa đêm, ở nghĩa địa làm gì có người chứi
"Ui da má ơi"
Các khách hàng nghe thấy Lâm Chu hét lên cũng mới dám tin tưởng, hơn nửa đêm ông chủ Lâm thật sự đến nghĩa địa bày quầy bán hàng.
Ai mà dám tin tưởng chứ!
Trân Đại Lượng đứng ở phía sau yên lặng lấy điện thoại di động ra, nói cho mọi người trong nhóm khách hàng quầy bánh bao rằng bọn họ đã đến núi Thao, ông chủ Lâm đã có mặt ở đó.
Thế mà ông chủ Lâm thực sự bày quầy bán hoành thánh ở núi Thao!
"Tôi còn tưởng rằng tên đó là lừa đảo, là antifan nữa cơ, không ngờ lại là nói thật."
Có trời mới biết nỗi thống khổ của bọn họ khi suốt một tuần đều không tìm được ông chủ Lâm, lúc biết được tin thì lại một tuần đều đã trôi qua rồi.
"Các anh em ăn ít thôi, để lại cho tôi một phần với, tôi đang đi qua rồi!"
Kết quả, sang tuần này hạnh phúc lại đến đột nhiên như vậy, ông chủ Lâm cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Đến bây giờ mọi người cũng còn chưa tỉnh lại đâu.
"Vãi, cái người có tin tức nội bộ kia ghê gớm phết ha, anh ta biết được tin từ đâu thế?"
Các khách hàng cũ hơn nửa đêm rồi còn chưa ngủ triệt để điên cuồng.
Trân Đại Lượng tiết lộ tin tức cho mọi người trong nhóm xong rồi lại lên douyin trả lời nick phụ của Lâm Chu.
"Tôi lập tức xuất phát ngay đây, niềm vui tới quá đột ngột, vui vẻ quá làm di động đập trúng mặt luôn rồi này."
"Tình huống như thế nào? Ông chủ Lâm ở núi Thao thật à?"
Vì vậy họ đều hỏi thăm bên dưới.
Các khách hàng vẫn luôn canh giữ ở khu bình luận lúc này cũng hốt hoảng.
Tin tức thái quá như thế vậy mà lại là thật ư.
"Bác ây bác mới thật sự là anh hùng, tin tức này thế mà lại là thật!"
"Có ý gì thế? Là ông chủ Lâm thực sự bày quầy bán hàng ở núi Thao à?"
"Ông chủ Lâm không sao chứ, xin lỗi nha, dọa đến anh rồi."
"Anh ơi van xin anh đó, đêm nay không biết được chân tướng thì em không ngủ được đâu, cầu anh nói cho em biết đi"
"Tin tức này đối với tui thực sự rất quan trọng, nói cho đứa nhỏ này đi mà!"
Trân Đại Lượng nhìn các đồng bạn tranh nhau đến đỡ ông chủ Lâm dậy, bèn vội vàng cất điện thoại di động tiến lên hỏi thăm.
"Người anh em ơi, các anh qua đó nhìn thấy ông chủ Lâm à?"
"Ha ha ha, ông chủ Lâm một mình bày quầy bán hàng ở nghĩa địa, tôi còn tưởng rằng lá gan của anh lớn lắm chứ." "Ông chủ Lâm ơi chúng tôi nhớ anh muốn chết luôn đó, tuần trước anh thế mà lại vứt bỏ chúng tôi đi Khẩu thành bày quầy bán hàng, anh không quan tâm chúng tôi ư!"
"Trời đất ơi, ông chủ Lâm nghĩ như thế nào mà lại đến chỗ như này bày quầy thế, nếu không có người tiết lộ thì chúng tôi căn bản là không tìm được đâu."
Lúc này Lâm Chu cũng biết tin tức mình để lộ ra ngoài đã tạo nên tác dụng. Cậu lúng túng đi ra đằng sau quầy hàng gọi mọi người mua hoành thánh.
Mấy vấn đề này, cậu chẳng đáp được cái nào hết!
"Tôi ngược lại là không sợ, chỉ có điều không ngờ đến đây bày quầy bán hàng mà vẫn còn có người đến thôi."
Lâm Chu tuyệt đối không thừa nhận là mình sợ, đàn ông sao có thể nhát gan được chứ!
Vừa nãy cậu một mình ở đây hơn nửa ngày đấy, gan lớn lắm đó.
"Có đạo lý có đạo lý, tin tức là thật, vậy làm sao người anh em tiết lộ tin tức tìm đến đây được nhỉ!"
Mọi người đầu tiên là kích động khi thấy được ông chủ Lâm thực sự bày quầy bán hàng ở đây.
Sau đó chính là thấy khó hiểu về người chủ động lên mạng tiết lộ tin tức.
Nhưng mà không có ai hoài nghi Lâm Chu.
Bởi vì ông chủ Lâm chọn nơi vắng vẻ như thế này để bày quầy bán hàng, chắc chắn là vì không muốn có quá nhiều người tìm đến. Nhưng lại không ngờ đến cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của đám fan bọn họ, hà hài
"Có thể là người đi ngang qua chăng."
Vẻ mặt Lâm Chu mất tự nhiên trong giây phút, may là đang đêm tối nên không có ai chú ý tới.
Nếu không sợ là Lâm Chu sẽ đội quần ngay tại chỗ mất.
"Tôi rành nơi đây lắm, hàng năm tôi đều đến đây thăm mộ ông tôi."
Lâm Chu nghe nói như thế, theo bản năng liếc nhìn người anh em đó một cái.
Tốt, thì ra chính là ông anh chôn ở đây à.
Đúng là làm cậu sợ không nhẹ đó.
"Hoành thánh tự làm đây, còn có nước dùng đang nấu nữa, mọi người muốn mấy bát?"