Chương 335: Đoàn xe này sao càng dẫn càng nhiều thế!
Chương 335: Đoàn xe này sao càng dẫn càng nhiều thế!Chương 335: Đoàn xe này sao càng dẫn càng nhiều thế!
"Đến cũng đến rồi...
Chàng trai cảm thấy khá hứng thú, kêu bạn gái sợ thì ở trên xe, anh xuống hỏi thử trước.
"Đừng, anh để một mình em trên xe, vậy không phải càng sợ à."
Vì thế cặp tình nhân tay trong tay xuống xe, đi đến hỏi thăm một anh trai đang hút thuốc ven đường.
"Xin chào anh trai, tôi muốn hỏi một chút, nhiều người tụ tập ở đây như vậy là tham gia hoạt động gì à?"
Anh trai vừa mới xuống xe cũng khá ngơ ngác. Xe đoàn xe này càng dẫn càng nhiều!
Đến nơi tổng cộng có thêm mười mấy chiếc xe. Anh đang buồn bực đây. Nhìn thấy hai người vừa xuống xe không phải người trong nhóm đến hỏi thăm.
"Không phải chứ, hai người không biết đến làm gì mà cũng đi theo?"
Người trong nhóm::...
"Tôi nhìn thấy các anh đông người như vậy đều chạy đến một nơi, cho rằng có náo nhiệt để xem."
Không ngờ, thật không nghĩ tới, xuất hiện nhiều xe lại là nguyên nhân như vậy.
Anh trai suy sụp lau mặt.
Anh trai:...
Anh nhanh chóng hét lên với người cùng nhóm đang thống kê xe: "Đừng thống kê nữa, mấy chiếc xe dư ra đều là người qua đường tò mò đi theo thôi.
Anh trai rất suy sụp, có trời mới biết lúc anh đếm thử nháy mắt đoàn xe có thêm hơn mười chiếc xe, anh còn đang mê mang, tưởng rằng gặp phải xe ma.
"Chờ ông chủ Lâm bày quây."
Cặp tình nhân cười he he. Lúc đuổi theo không có cảm giác gì, nhiều xe như vậy mà. Vừa đến nơi, nhìn thấy nghĩa trang cũng có hơi sợ.
"Anh trai, mọi người đến đây làm gì thế?"
"Lá gan của mấy người lớn ghê nhỉ."
"Cái gì? Hai người không biết cả ông chủ Lâm, là người Giang Đông đúng không?"
"Ông chủ Lâm gì?"
Cặp tình nhân không rõ chuyện gì tiếp tục hỏi. Cái này đến phiên anh trai kinh ngạc.
Đến cũng đến rồi, anh trai cảm thấy đều là duyên phận nên nói cho bọn họ biết.
"Đúng vậy."
Món ăn mà ông chủ Lâm làm, anh không dám so với cả nước, bởi vì Hoa quốc quá lớn, lỡ như có món ngon anh chưa từng ăn thì không dễ so sánh.
Nhưng nghe thấy có người không biết ông chủ Lâm, lại không phục.
Anh sợ người ta biết ông chủ Lâm quá nhiều, khiến anh không mua được món ngon mà ông chủ Lâm làm.
Tâm trạng anh trai trở nên phức tạp.
Là người Giang Đông, làm sao có thể không biết ông chủ Lâm chứt
Cặp tình nhân vô cùng ngơ ngác, nhìn ánh mắt vô cùng khiếp sợ của anh trai, yếu ớt tỏ vẻ bọn họ thật sự là người địa phương.
Nhưng so sánh ở Giang Đông thì vô địch đói
Anh trai lập tức kích động phổ cập khoa học về sự tích của Lâm Chu cho cặp tình nhân. "Mọi người là người Giang Đông lại không biết ông chủ Lâm!"
"Ông chủ Lâm... blah blah... blah blah..."
Một hồi sau, cuối cùng cặp tình nhân nghe hết lời phổ cập của anh trai, ánh mắt từ sự mê man ban đầu thành lấp lánh ánh sao.
"Ăn ngon đến vậy luôn á?"
"Chắc chắn rồi, mọi người nhanh chóng đi xếp hàng đi. Chúng tôi đều là đặt ghế ở đó để giữ chỗ, đi muộn là không còn chỗ đâu đấy."...
Theo người đến càng ngày càng nhiều, Mã Minh dẫn ba mẹ đến nơi mọi người đã đứng xếp hàng trước.
Đến sớm như vậy, chính là sợ không ăn được và không chiếm được vị trí tốt, không để người khác chen hàng.
"Sắp 12 giờ rồi, chắc là ông chủ Lâm sắp đến."
Mã Minh đang nói thì chợt nghe thấy đằng sau đội ngũ truyền đến động tĩnh, có người hô lên ông chủ Lâm đến rồi.
Lâm Chu vừa đến, bầu không khí tại hiện trường giống như bắt đầu một show diễn, một đám người đang reo hò.
Ba Mã mẹ Mã chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Hai ông bà bị người xung quanh ảnh hưởng, nhón chân nhìn Lâm Chu như nhìn minh tỉnh.
Không ngờ ông chủ Lâm trong lời của mọi người lại trẻ tuổi như thế, cũng khoảng tầm tuổi của con trai mình.
Không ngờ cậu trai trẻ tuổi như thế đã có thể chịu khổ đi bày quây bán hàng.
Tuy nhìn việc buôn bán ven đường đơn giản thế đó, nhưng thật ra thì cũng vất vả lắm.
Giai đoạn đầu phải chuẩn bị đồ ăn này, xong rồi phải một mình làm mấy việc như tiếp đón khách hàng, nấu hoành thánh v. v...
Với cả đây là lần đầu tiên mẹ Mã nhìn thấy một quán ven đường lại có nhiều người tung hô như vậy.
Rất nhiều người đến vì bát hoành thánh này. Mẹ Mã đếm không xuể.
Điều này khiến bà thấy được tính đa dạng của nghề nghiệp.
Không nhất định phải có một công việc ổn định thì mới có thể sống tốt được đúng không.
"Mẹ thấy ông chủ Lâm này bằng tuổi với con ấy nhỉ."
Mẹ Mã lấy ông chủ Lâm làm đề tài nói chuyện với con trai.
"Tôi thấy trên mạng nói là năm nay ông chủ Lâm 25 tuổi, tuổi mụ 26."
Ba Mã đứng bên cạnh tiếp lời.
Mã Minh: 222
"Ủa sao ba cái gì cũng biết thế?"
"Ba nhìn thấy lúc tra thông tin trên mạng đó, cái gì cũng có cả."
Có đôi khi một mình bày quầy hàng thật sự khá bất lực.
Lâm Chu tới nơi, trong nháy mắt cũng cho rằng bản thân là Đường Tăng đi lầm vào núi yêu quái.