Chương 342: Quây xiên que chiên (2)
Chương 342: Quây xiên que chiên (2)Chương 342: Quây xiên que chiên (2)
"Không kịp thời gian rồi, mọi người cứ rửa nguyên liệu đi, lúc cháu bày quầy không có gì làm sẽ ngồi xiên vào."
Lâm Chu làm xong toàn bộ nước chấm đã sắp đến 7 giờ, vội xử lý nguyên liệu cùng mọi người. Sau đó cho từng nguyên liệu vào thùng bảo quản tươi rồi chuyển lên xe ba bánh.
Xe ba bánh để bày quầy bán xiên que chiên tuần này khá lớn, có tủ kính ba ngăn chứa được rất nhiều nguyên liệu, tương tự như tủ kính bán kẹo hồ lô lúc trước. Bên cạnh đó, nó còn có chức năng làm lạnh, hạn chế nguyên liệu bị hỏng.
Ngoài ra còn hai cái nồi chiên sâu lòng tích hợp nhiệt kế, dùng rất thuận tiện.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Chu lái xe ba bánh xuất phát.
Viện dưỡng lão Hạnh Phúc vốn là một viện dưỡng lão tư nhân nổi tiếng với thái độ phục vụ, môi trường tốt, thiết bị y tế chuyên nghiệp và các cơ sở vật chất khác.
Trong đó có rất nhiều người cao tuổi.
Lâm Chu đến cổng viện dưỡng lão lúc 8 giờ, thấy không ít người cao tuổi chơi cờ dưới tán cây đại thụ gần đó.
Người đi đường thoáng liếc nhìn rồi cứ thế lướt qua.
Ven đường còn có người già bán rau trong giỏ trúc.
Có lẽ sáng sớm cũng không có ai đến mua xiên que chiên, Lâm Chu yên tâm thư thả lười biếng.
Đầu tiên, cậu lấy toàn bộ xiên que ra cho vào tủ kính.
Lâm Chu tìm chỗ trống, bắt đầu bày quầy.
Tiện thể lướt video.
Cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh, gần đó có khu dân cư, có tòa nhà chung cư, cách trung tâm mua sắm và đường lớn không xa, sinh hoạt rất tiện lợi.
"Không sao ạ, không ai mua cháu còn được an nhàn một chút."
Dù sao cậu đã đến cổng viện dưỡng lão lúc 8 giờ, nhiệm vụ bày quầy bán hàng trong 20 tiếng tuần này đã bắt đầu đếm ngược.
Ông lão bên cạnh nhìn vị trí Lâm Chu bày quầy bán hàng và việc buôn bán ảm đạm, không nhịn được nói: "Cậu trai trẻ, bán xiên que chiên phải đến cổng trường, nơi đông người, bên này không có ai ăn xiên que chiên đâu."...
Lâm Chu vui vẻ xiên nguyên liệu.
Nếu không có khách hàng ruột tìm đến, có khi cậu sẽ thảnh thơi cả tuần luôn.
Cậu rất hài lòng với nhiệm vụ tuần này.
Trong nhóm khách hàng của cậu, nhỏ là học sinh tiểu học, lớn có thanh niên, trung niên, nhưng vẫn chưa có người cao tuổi.
Quây hoành thánh tuần trước làm cậu cực kỳ bận rộn. Từ lúc ra bày quầy đã phải nấu rồi gói hoành thánh, bận đến khi bán hết tất cả các nguyên liệu, dọn hàng mới có thể nghỉ ngơi.
Ông lão bán rau nhìn Lâm Chu chăm chỉ xiên từng cái nấm hương, không nói gì nữa.
Đến giờ cậu vẫn chưa ăn sáng.
Thế nên lập tức ngừng nói.
Ông lão rất tự tin với năng lực nhìn người của mình.
Trông cậu cũng không có vẻ gì bán xiên que chiên vì kế sinh nhai.
Lâm Chu xiên một hồi cảm thấy hơi đói bụng.
Xem ra là đến bày quầy bán hàng để giết thời gian đây.
Nhưng bụng trống ăn xiên que chiên hình như khá dầu mỡ. Thế là Lâm Chu nhìn trúng chuối tiêu bên cạnh, cầm một quả lên ăn.
Cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu lười biếng.
Làm gì có người làm công nào không lười biếng.
Đặc biệt là nhiệm vụ có thời hạn của tuần này khiến cậu có cảm giác như trong lúc bày quầy bán hàng vừa chơi điện thoại vừa kiếm được tiền.
Nói đến thì, mỗi tuần cậu đều nhận nhiệm vụ từ hệ thống, chẳng khác làm công cho hệ thống là bao. Chỉ là cậu tương đối tự do, quyền lựa chọn có làm việc hay không nằm trên tay cậu.
Vì là làm công nên có thể rảnh rỗi lười biếng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, kiếm chác của hệ thống. Việc này làm người ta rất vui.
Hê hê, bày quây bán hàng thì bày quầy bán hàng, lười biếng vẫn cứ lười biếng.
Ăn chuối tiêu cũng thấy ngon ngọt.
Mãi đến giữa trưa, Lâm Chu mới đón tiếp khách hàng đầu tiên.
"Ông chủ, xiên que chiên bán thế nào?"
Bác gái Cát thấy quầy xiên que chiên trước cổng viện dưỡng lão, ban đầu không định mua, nhưng nghĩ đến cháu trai nhà mình không thích ăn cơm, chỉ thích xiên que chiên ven đường kiểu này nên vẫn đến mua một ít.
Không biết xiên que chiên này có sạch sẽ không, ăn xong đừng có bị tiêu chảy là được.
Nhưng trẻ con lại rất thích ăn, đồ ăn nhà làm thì không thèm động tới.
"Đồ chay là 2 tệ, còn lại bác xem và hỏi nhé! Cháu sẽ báo giá cho bác."
"Cánh gà bán thế nào?"
Bác gái Cát nhìn cánh gà được bày biện trên thau inox, một xiên hai cái, cũng không tệ.
"Cánh gà 10 tệ."
"Lấy tôi xiên cánh gà, còn có xúc xích tinh bột kia nữa, cháu tôi thích ăn lắm. Thêm một xiên bắp cải, một xiên đậu phụ thối, lườn, bánh tổ. Được rồi, nhiêu đó đi."
"Tổng cộng 22 tệ ạ."
Lâm Chu tính giá xong, bắt đầu châm lửa đun nóng dầu.
Nhiệt độ dầu chiên rất quan trọng.
Tùy loại nguyên liệu nấu ăn khác biệt mà thời gian chiên trong nồi và độ lửa đều khác nhau.
Chẳng hạn như cánh gà chiên lâu, phải cho vào nồi trước.
Lúc ăn xiên que chiên, nhiệt độ dầu là yếu tố quan trọng quyết định đồ ăn có bị ngấy dầu hay không.