Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 352 - Chương 352: Hạnh Phúc Đến Quá Đột Ngột (2)

Chương 352: Hạnh phúc đến quá đột ngột (2) Chương 352: Hạnh phúc đến quá đột ngột (2)Chương 352: Hạnh phúc đến quá đột ngột (2)

"Nhiều người náo nhiệt, lẽ nào là do gần viện dưỡng lão chúng ta còn có thanh niên đi ngang qua."

"Không biết chàng trai bán xiên que hôm qua hôm nay có đến bày quầy không, xiên que đó thật thơm, ăn xiên que rồi cũng không có cảm giác thèm ăn mấy món như cháo trắng trứng luộc vào buổi sáng nữa."

"Miệng ông giờ chỉ ăn được đồ ngon thôi, mỗi ngày ăn thanh đạm, vất vả lắm mới ăn được thực phẩm dầu mỡ một lần, sao có thể không ngon cho được."

Mấy ông cụ bà cụ tụ lại cùng dưỡng lão, thật đúng là nhàn nhã.

Mỗi ngày khắp nơi có người quét tước, một ngày ba bữa đều có căn tin chuyên môn phụ trách, mỗi ngày còn có kiểm tra sức khoẻ, có điều dưỡng đi cùng.

Hằng ngày trừ xem tivi, đánh cờ, ca hát, tâm sự cũng chính là ăn.

"Chắc là còn đến đó."

Mấy ông cụ bà cụ đang trò chuyện, nghe thấy ở cổng viện dưỡng lão truyền đến một trận hoan hô náo nhiệt, thoáng chốc cũng bị thu hút sự chú ý.

"Ông chủ Lâm, một ngày không gặp như là ba năm luôn ấy, này hôm nay đã là thứ tư rồi, chúng tôi nhớ anh muốn chết luôn"

"Đi đi đi, tôi đang buồn chán nè, đi xem náo nhiệt thôi."

"Xiên que, xiên que, món tui thích nhất. Đúng rồi, nhìn thời gian, tám giờ, tuần này ông chủ Lâm bày quầy lúc tám giờ!"

"Ui da má ơi, tuần này ông chủ Lâm thực sự bày quầy bán hàng trước cổng viện dưỡng lão kìal"

"Ha ha ha, ông chủ Lâm đến rồi."

"Nhanh truyền xuống, tuần này ông chủ Lâm bày quầy lúc tám giời"

"Tình huống gì vậy, những người ở bên ngoài thấy gì hả?"

Lâm Chu đậu xe ba bánh ở bãi đất trống rồi đưa mắt nhìn thời gian nhiệm vụ đã đếm ngược, cứ bày quầy theo lẽ thường.

Ơ kìa, anh buồn bực cực kỳ, tại sao lần nào đám khách hàng cũ này cũng có thể tìm được cậu thết

"Mọi người đến sớm thật đấy."

Lâm Chu vừa đến cổng viện dưỡng lão: ...

"Ông chủ Lâm, mau mau mau, tôi cũng vội vã đi làm."

"Ăn hàng không tích cực, tư tưởng có vấn đề. Chắc chắn phải đến sớm rồi."

"He he, tôi là đi làm xong đến đây chờ một lát. Nếu như 8:30 mà anh vẫn không đến thì tôi định rời đi, nếu không sẽ đi làm muộn đó."

Niềm vui này đến vội vàng không kịp chuẩn bị, thoáng cái đã làm rối loạn kế hoạch lười biếng của cậu.

Lâm Chu nhìn những người này tạo nên đội ngũ chỉ trong vài giây, đều muốn khen bọn họ một câu huấn luyện nghiêm chỉnh.

"Ôi chao, xếp hàng kìa, tôi đi ra đằng sau xếp hàng trước."

"Tình huống như thế nào? Xếp hàng nhận trứng gà à?"

Sau đó những ông cụ bà cụ vừa đi đến cổng viện tham gia náo nhiệt thì thấy có một hàng đội ngũ dài, có chút ngớ người.

Xe ba bánh của cậu vừa mới dừng lại thôi đấy!

"Đâu có nhận được thông báo gì đâu, phát trứng ở chỗ nào thế?" Tốc độ này nhanh thật!

"Ai đi phía trước nhìn xem nhận cái gì đi."

Các ông cụ bà cụ vô cùng nhanh chóng, đến đằng sau đội ngũ bắt đầu xếp hàng như một làn khói.

Các khách hàng đằng sau đội ngũ thấy ông cụ bà cụ kết bạn đi đến, đều kinh hãi.

Trong hội fan của ông chủ Lâm đã bắt đầu có nhóm người già rồi à?

À cũng phải, tuần này bày quầy bán hàng trước cổng viện dưỡng lão, nói không chừng mấy người già nếm được mùi vị, cũng trở thành fan của ông chủ Lâm luôn.

"Cậu trai, mấy cháu xếp hàng ở đây nhận gì thế?"

Khách hàng cũ: 222

Đây chắc chắn không phải fan của ông chủ Lâm!

"Chúng cháu đang xếp hàng mua xiên que."

Giữ vững nguyên tắc kính già yêu trẻ, khách hàng cũ ngoan ngoãn trả lời.

Các ông cụ bà cụ: !!I

Là xiên que bọn họ ăn ngày hôm qua à?

"Các cháu ăn xiên que vào sáng sớm á?”

"Ây, chỉ cần là ông chủ Lâm làm, anh ấy bán cái gì thì chúng cháu ăn cái đó."

Có thể ăn được đã là tốt lắm rồi, đâu đến phiên bọn họ lựa chọn đâu.

Mấy ông cụ bà cụ không hiểu, nhưng biết không phải là nhận trứng gà thì không xếp hàng nữa.

Bọn họ mới ăn sáng xong, không còn bụng nào để ăn xiên que, vẫn là chờ buổi trưa những người này đi rồi mua sau đi.

"Anh muốn dùng cái gì?"

Lâm Chu lấy toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ra rồi bật lửa, hỏi khách hàng chọn món ăn.

Khách hàng đã chờ ở đây một lúc lâu, nhìn đủ loại nguyên liệu trong tủ kính mà hận không thể ăn mỗi cái hai xiên nhưng biết chắc là ông chủ sẽ giới hạn lượng mua nên anh chọn mười xâu mình thích ăn.

Lâm Chu đựng xiên theo kiểu mỗi khách hàng là một khay.

Cậu vừa bắt đầu chiên vừa nhìn người kế tiếp.

"Ha ha nhiều xiên que quá đi, ông chủ Lâm, tôi thấy có một số loại không giống với những quầy xiên que khác, là anh tự làm hả?"

"Đúng rồi, nguyên liệu đều là mới mẻ được mua ở chợ từ sáng sớm đó."

Với tư cách là khách hàng cũ, mọi người rất yêu tâm với nguyên liệu mà Lâm Chu dùng.

Đó là sự tươi mới mà mắt thường có thể nhìn thấy, đầu lưỡi có thể nếm ra.
Bình Luận (0)
Comment