Chương 40: Đại ca à, anh đang muốn giả vờ ăn vạ à? (2)
Chương 40: Đại ca à, anh đang muốn giả vờ ăn vạ à? (2)Chương 40: Đại ca à, anh đang muốn giả vờ ăn vạ à? (2)
"Ông chủ, tôi cũng giống vậy, tiền đây."
Hai cái bánh bao trắng nhân rau mười tệ, hai cái bánh bao kim sa hai mươi tệ.
Người đàn ông mua bánh bao trắng nhân rau đang cầm một cái bánh bao mềm mại tản ra khí nóng, cắn một miệng lớn đầy mong đợi.
Lớp vỏ bánh bao của cái quầy này vẫn luôn mềm mại mà lại dai dai như thế, vị tốt thật đấy!
Bánh bao trắng nhân rau không có nước canh, toàn bộ đều là nhân bánh. Cắn một miếng là có thể thấy dưa chua được muối đến vàng giòn. Vị chua vô cùng kích thích vị giác, hậu vị còn kèm theo một chút cay cay, khiến mùi vị của cả cái bánh bao càng ngon hơn nữa.
Loáng thoáng còn có thể ăn được một xíu măng và thịt thái hạt lựu, hương vị vô cùng phong phú.
Khi nhai kỹ rồi thì đúng là niềm vui bất ngờ, làm người ta không nhịn được ăn từng miếng thật to.
Vị chua của cải đắng cùng với vị ngọt thơm của măng, còn có hương dầu của thịt ba chỉ nữa, kết hợp lại với nhau đúng thật là ăn ngon đến mức khiến người ăn muốn khóc.
"Ăn ngon quá đi!"
"Đúng là ngon thật. Cải đắng chua cay thơm thơm, vỏ bánh cũng hoàn mỹ, mềm mềm ngon miệng, không phải cái loại hấp nhũn vào miệng là tan, chẳng cần nhai gì hết. Thật sự ăn ngon lắm luôn!"
"Tôi đã ăn bánh bao vài ngày liên tục rồi, bánh bao của tiệm này ngày nào cũng có thể làm tôi phải kinh ngạc vui mừng. Bánh bao nhân đậu hũ cay tê với bánh bao xá xíu lúc trước cũng ngon lắm."
"Tay nghề của ông chủ tốt quá đi, có tay nghề thế này mà lại không mở cửa hàng, chỉ đi bày quây bán hàng."
"Nói không chừng bày quầy bán hàng còn kiếm tiên hơn mở tiệm nữa đấy. Để mở tiệm cần phải trả phí mặt bằng, phí điện nước vân vân, nếu bày quán thì tiện hơn rất nhiều, còn có thể tiết kiệm chi phí nữa."
"Tôi chỉ cần có ăn là được, thực sự là ăn quá ngon!"
"Không biết bánh bao kim sa có mùi vị gì."
Ăn bánh bao trắng nhân rau xong, bánh bao kim sa còn chưa hấp chín, mọi người cứ nhìn khách hàng mua được đứng ăn ở bên cạnh quầy hàng mà thèm nhỏ cả dãi.
Nhìn nụ cười trên mặt mấy người đó là biết chắc ăn ngon rồi. ...
Một nhóm bánh bao trắng nhân rau bán xong, Lâm Chu thu thập lồng hấp bắt đầu hấp nhóm thứ hai.
Cậu đơn giản nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước, nhóm bánh bao kim sa thứ hai cũng hấp chín rồi.
"Cứ từ từ thôi ha, nước chấm và đũa đều ở bên cạnh, tự cầm nhé."
Lâm Chu bận rộn cực kỳ, nhanh chóng đóng gói bánh bao kim sa cho các khách hàng đã đợi hồi lâu.
Từng cái bánh bao canh gạch cua có hình dạng tròn tròn trơn bóng, nếp gấp chồng lên nhau từng tầng một, so với bánh bao trắng nhân rau bên cạnh phải có nhiều nếp gấp hơn nhiều.
Trên đỉnh bánh bao có một điểm màu vàng, nhìn đẹp cực kỳ, khiến người ta vừa nhìn là thấy thèm ăn vô cùng.
Vỏ của bánh bao nước khác với bánh bao bình thường, càng tiếp cận với trạng thái của vỏ sủi cảo, có bề ngoài hơi mờ mờ, hết sức óng ánh trong suốt, còn có thể thấy được gạch cua vàng vàng tươi mới cùng với nước canh di chuyển bên trong.
Bởi vì động tác của cậu, lúc này nước canh bên trong đang không ngừng lắc lư. Sau đó nó được vững vàng đặt lên trên giấy bạc, đưa tới tay của các khách hàng.
Chỉ thấy bánh bao nước vô cùng mịn màng ở trên tay Lâm Chu động tác sạch sẽ lưu loát, không dịu dàng tí nào nhưng mà chẳng bị vỡ dù chỉ một chút.
Kết quả đến trên tay mình, chiếc đũa không cẩn thận chọc một cái là rách ngay! Khiến người ta không nhịn được cảm khái, vỏ bánh này mỏng quá đi mất, nhẹ nhàng chạm một cái là vỡ luôn.
Nước canh đây đà bên trong còn chưa hút vào miệng thì đã chảy ra ngoài. Đó là một loại nước canh màu vàng, mặt trên trôi nổi lơ lửng những váng dầu, thơm đến mức không dời mắt đi được.
May mà có giấy bạc lót dưới, nếu không nước canh ngon như vậy chảy ra ngoài thì lãng phí quá.
Cũng bị chọc thủng rồi, không cần chú ý đến cách ăn nữa, trực tiếp bưng giấy bạc lên, chậm rãi thưởng thức nước canh giống như uống trà.
"WowI! Tươi ngon quá đi!"
Nước canh vô cùng tươi ngon khi vào miệng là cái loại tươi thuần túy đến mức tận cùng, giống như cô đọng lại tất cả tinh hoa của bánh bao canh gạch cua.
Loại tươi mới ấy còn không phải mùi tươi sống, mà là vị ngon đến từ bản thân nguyên liệu nấu ăn, khiến người ta không nhịn được phải tán thán. ...
Cùng lúc đó, tại nhà Trương Kiến Quân.
Nhìn con trai đã nói là sẽ trở về ăn cơm với mình, kết quả đợi đến hơn tám giờ mà vẫn chưa thấy con trở về, sắc mặt ông không khỏi hơi khó coi, tràn đầy oán khí.
Nếu sớm biết thằng nhóc đó lại tăng ca không trở về đúng giờ, ông đã theo Lâm Chu cùng đi bày quầy bán hàng, có khi giờ ăn được bánh bao rồi cũng nên!
Đâu giống như bây giờ cứ ngồi không chờ đợi lãng phí thời gian.