Chương 410: Anh yêu vịt quay thì có!
Chương 410: Anh yêu vịt quay thì có!Chương 410: Anh yêu vịt quay thì có!
Ông chủ Dương lập tức có dự cảm chẳng lành.
Tại sao tự dưng lại có nhiều khách hàng như vậy?
Ông còn có thể đặt trước bốn mươi con vịt quay không?
Ông chủ Dương ôm tâm trạng thấp thỏm đi đến gần quầy hàng của Lâm Chu, tìm ngay chỗ Lâm Chu đang làm nóng da vịt để hỏi.
"Sư phụ Lâm, hôm nay tôi vẫn có thể đặt trước bốn mươi con vịt quay chứ?"
Hiện giờ, ông chủ Dương đang rất hối hận tại sao không đặt trước từ sớm!
Nếu không mua không được vịt quay, tiệc vịt quay hôm nay của ông chắc chắn đi tong.
"Đông người quá rồi. Tôi giới hạn mỗi người chỉ được mua một con."
Nhóm khách hàng ruột luôn chú ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người nãy giờ, nghe thế lập tức nghiêm túc vểnh tai lên hóng hớt.
Ông chủ Dương hóa đá ngay tại chỗ.
Hơn nữa, nhiều người xếp hàng như vậy, cho dù đến lượt ông mua được cũng chỉ có một con vịt quay, không làm ăn được gì. Ông cũng không nỡ lấy ra kinh doanh, chắc chắn phải giữ lại để mình ăn.
Bây giờ, không chỉ giới hạn mua hàng, có khi còn không đến lượt ông mua.
Trước đó, không nhiều khách chú ý, chẳng những không giới hạn mua hàng, còn không cần xếp hàng luôn. Chỉ việc chờ vịt quay chín.
"Vậy trước đó nghe cậu nói chỉ bán vịt quay một tuần. Ngày mai cậu không đến bày quầy bán hàng nữa à?"
Dự cảm chẳng lành của ông đã thành sự thật.
"Chắc là sau này tôi không làm vịt quay nữa đâu. Xin lỗi anh nha."
"Vậy sau này tôi còn đặt trước vịt quay chỗ cậu được không? Cậu không đến nơi này bày quầy bán hàng, tôi đi lấy mỗi ngày cũng được!"
Ông chủ Dương không muốn từ bỏ cây đại thụ này, tiếp tục cố gắng thêm chút nữa.
"Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng."
Sau khi ông chủ Dương nhận được đáp án từ Lâm Chu, nhìn hiện trường có nhiều khách hàng như vậy, vẫn muốn cố gắng một chút. Thế là ông đi đến trước mặt nhóm khách đứng đầu hàng.
Ông chủ Dương không hề chuẩn bị sẵn, kế hoạch kiếm tiền bội thu của ông chỉ duy trì được mấy ngày, cuối cùng tiệc vịt quay giới hạn số lượng của ông đã đến hồi kết thúc.
"Thế này đi."
Lâm Chu lần nữa từ chối.
"Xin chào. Tôi là ông chủ khu du lịch nông thôn phía trước. Tôi có thể mua lại vịt quay của mọi người không? Có thể mời mọi người đến khu du lịch nông thôn của tôi vui chơi miễn phí. Hoặc muốn tôi trả thêm tiền cũng được, mọi người có ý định này không?”
"Anh cũng là người làm ăn, chúng tôi sẽ không bán vịt quay ra ngoài với giá bình thường. Trừ phi anh ra giá cao đến mức khiến người ta không thể từ chối, nhưng thế thì anh sẽ không có lời, anh hiểu mà."
"Thật xin lỗi, mỗi người một con vịt, chính tôi còn không ăn đủ, tôi không bán đâu."
Hoặc hôm qua đánh tiếng trước. Ông vậy mà quên béng mất!
Nếu biết trước hôm nay có nhiều khách đến thế này, ông chắc hẳn không chút do dự chạy từ khu du lịch nông thôn qua đây xếp hàng trước.
"Ông chủ, không được đâu, chúng tôi đều từ Giang Đông đến đây chỉ vì vịt quay này. Thế nên chúng tôi sẽ không bán đi, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể."
Thấy lô vịt quay đầu tiên sắp ra lò, lòng ông chủ Dương ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể mua hết tất cả.
Ông chủ Dương nghe hiểu ngụ ý của khách hàng.
Khó trách đột nhiên có nhiều khách hàng như vậy, thì ra là đến từ thành phố khác.
Ông hỏi liên tiếp mười khách hàng, nhưng không người nào đồng ý bán vịt quay lại cho ông.
Ông chủ Dương chỉ có thể trợn mắt nhìn lô vịt quay đầu tiên ra lò, chớp mắt đã bị hai mươi người đứng đầu chia nhau lấy hết.
Bọn họ cười đùa vui vẻ khiến ông chủ Dương lúc này càng thêm thê lương.
Hai mươi khách hàng tiếp theo cũng chỉ có thể tiếp tục chờ lô thứ hai.
Nghĩ lại lúc nấy nghe ông chủ khu du lịch nông thôn vừa mở miệng đã hỏi thẳng 40 con vịt quay, nhóm khách đang xếp hàng cực kỳ ghen tị với khách hàng tuần này.
Bọn họ chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc mua hàng không giới hạn này, mở miệng ra có thể mua hẳn mấy chục con vịt quay.
"Hài lòng đi ông chủ ơi! Trước đó anh còn mua được mấy chục con. Chúng tôi mới đến hôm nay đã bị giới hạn mua hàng. Anh có thể gặp được ông chủ Lâm, còn có thể mua vịt quay không giới hạn trong một lần là đã may mắn lắm rồi đấy!"
"Chứ còn gì nữa, lúc trước chúng tôi mua cái gì cũng bị giới hạn. Hoành thánh mỗi người mua tối đa một bát. Sau đó là bánh cuốn thịt kho, mỗi người chỉ được một cái. Còn có hamburger trước đó cũng vậy, giới hạn mua hàng thì thôi đi, số lượng còn ít nữa, không có bao nhiêu người ăn được đâu. Tuần này các anh quá may mắn rồi."
Lời này cũng xem như khen Đinh Siêu đang đứng trong đám người.
Ngẫm lại vịt quay ngon thế này, trước đây không ai giành với họ, chỉ cần có tiền thì muốn ăn bao nhiêu cứ việc ăn bấy nhiêu. Hình như đúng là làm người khác cực kỳ ghen tị thì phải!