Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 415 - Chương 415: Tôi Có Tiền Chứ Không Có Ngu

Chương 415: Tôi có tiền chứ không có ngu Chương 415: Tôi có tiền chứ không có nguChương 415: Tôi có tiền chứ không có ngu

Phần còn lại chính là tinh hoa ăn được.

Dù miếng bò bít tết còn sống, nhưng không có tí mùi máu nào, ngược lại còn có mùi hương thoang thoảng.

Nguyên liệu càng chất lượng càng không cần ướp quá nhiều gia vị. Chỉ cần rắc thêm chút muối, đun nóng chảo đến bốc khói, xịt một ít dầu ô liu lên là có thể bắt đầu chiên.

Nhiệt độ cao kích thích bò bít tết phát ra tiếng vang xì xèo.

Chiên một mặt bít tết trong hai phút là gần chín, lật lại sẽ có thể thấy bề mặt miếng bít tết có màu caramel cực kỳ đẹp mắt.

Sau đó, đặt miếng bơ lên để đun chảy, tăng thêm hương vị độc đáo, mùi thơm của thịt bò và bơ hòa quyện vào nhau, tạo nên mùi hương tươi ngon thơm lừng.

Người đi đường bị giá cả đắt đỏ đẩy lui toàn tập trông thấy quây hàng mới lạ như thế tự nhiên không nỡ bỏ lỡ.

Người nọ cầm điện thoại di động lên quay chụp, thấy Lâm Chu chiên bò bít tết, tiện thể ghi hình lại quá trình, định chia sẻ cho bạn bè xem cùng.

"Bộ vest kia của Gucci, hẳn là đặt may riêng. Đồng hồ Patek Philippe, ghim cài áo Chanel."

"Các chị em, tớ thấy một anh đẹp trai mặc vest, đi giày da ở quảng trường Thời Đại bày quầy bán bò bít tết và rượu vang này! Mọi người đoán xem một phần bao nhiêu. 3000 tệ đấy!!!"

Mi

Bạn cô nhận được video chia sẻ lập tức gửi lại ba dấu chấm than.

"Quan trọng là tớ thấy anh ấy làm bò bít tết mà thèm quá đi, mùi thơm lắm!"

"Đây là đại thiếu gia nhà nào ra ngoài trải nghiệm cuộc sống đấy?"

Cô quay video xong lập tức gửi cho bạn bè.

Quảng trường Minh Châu Thời Đại vốn là khu thương nghiệp xa hoa nổi tiếng bậc nhất thành phố, rất nhiều người biết nhìn hàng.

Á đùi

Kịch bản gì thế này, người có tiền ra ngoài bày quây bán hàng?

Chị gái đi đường không hiểu gì về thời trang, chỉ nhìn tên thương hiệu bạn bè gửi đến đã cảm thấy rất đắt. Lúc cô ngẩng đầu nhìn Lâm Chu lần nữa, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.

Cứ hễ là người biết nhìn hàng đều cho rằng đây là người giàu có đang làm từ thiện.

Quần áo cậu mặc từ trên xuống dưới tổng cộng hơn chục triệu, thế mà lại ra bày quây bán hàng?

Còn bán bò bít tết hẳn 3000 tệ một phần?

Lâm Chu có thể nhanh chóng hấp dẫn một vòng người vây xem như vậy, ngoài phương thức bày quầy bán hàng đặc biệt, còn vì bộ quần áo quý giá của cậu.

Nhưng biết nhìn hàng thì biết nhìn hàng, người ta vẫn không nỡ bỏ ra số tiền này để ăn một phần bò bít tết.

Anh ta trông thấy sự kết hợp này mà cực kỳ tò mò.

Mà là bộ dao nĩa dùng một lần nào tốt quá vậy, còn cắt được cả bò bít tết?

Suy nghĩ đầu tiên của anh ta không phải là ông chủ này có bệnh, mặc bộ vest trang trọng như thế ra bày quầy bán hàng.

Sau đó, anh ta thấy Lâm Chu đứng sau quầy hàng, đang dùng bộ đĩa, dao, dĩa dùng một lần ăn bò bít tết.

Ly rượu vang nhựa lung lay?

Mãi đến khi một phú nhị đại lái xe thể thao ngang qua, trông thấy một đám người vây quanh quầy hàng ven đường. Anh ta tưởng có gì đó náo nhiệt để xem bèn đỗ xe rồi bước đến cùng tham gia.

Lập tức đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu.

Nhìn từ đây càng rõ ràng hơn.

Cũng thấy được giá cả được viết trên bảng đen, đặt trên mặt quầy.

"Không phải chứ anh hai, anh nghĩ sao vậy? Tôi có tiền chứ không có ngu. Quầy hàng ven đường mà anh dám đòi cái giá này?"

Lâm Chu thấy có khách đến, tao nhã rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi mới đáp lời.

"Đảm bảo tiền nào của nấy, không ngon không lấy tiền, trình độ siêu đầu bếp, âm nhạc cấp hoàng gia, anh xứng đáng có được."

Phú nhị đại:...

Sau đó, anh ta thấy dòng chữ nhỏ bên dưới giá cả: Khách dùng bữa được tặng kèm một khúc diễn tấu nhạc cụ miễn phí.

Trời đất quỷ thần ơi, nếu không phải địa điểm có gì đó sai sai, anh ta còn tưởng mình đang ở nhà hàng Tây cao cấp nữa cơ.

"Anh nói đấy nhé! Không ngon không lấy tiền."

Nói thật, phú nhị đại đúng là bị khơi gợi tò mò, 3000 không đáng là bao, thử một lần để thỏa mãn trí tò mò cũng được.

"Cho tôi một phần đi."

Thấy có mối làm ăn, Lâm Chu không ra vẻ nữa, ăn hai ngụm đã hết nửa miếng bò bít tết còn lại, tu một hơi hết sạch rượu vang trong ly nhựa đế cao.

Lấp đầy bụng rồi thì bắt đầu làm việc.

Người đi đường vây xem bên cạnh thấy thật sự có kẻ lắm tiền ngáo ngơ gọi món, tức khắc càng thêm hào hứng.

Không chỉ xem một mình mà còn gọi bạn bè đến xem cùng.

Lâm Chu ném bộ đĩa, dao dĩa dùng một lần vào thùng rác, lấy nguyên miếng bò bít tết ủ khô ra cắt xuống một miếng nhỏ.

Mới đầu, phú nhị đại thấy Lâm Chu lấy nguyên miếng bò bít tết ra bèn gật đầu. Nếu là một phần lớn thế này thì 3000 một phần cũng không đắt.

Sau đó lại thấy ông chủ chỉ cắt ra một miếng nhỏ rồi cất phần bò bít tết còn lại vào!
Bình Luận (0)
Comment