Chương 418: Nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết! (1)
Chương 418: Nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết! (1)Chương 418: Nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết! (1)
Ngay sau đó, Thẩm Thừa Việt theo bản năng nhai mấy cái, nước của thịt bò tản ra ở trong miệng, ánh mắt của anh †a lập tức sáng lên.
Từ khúm núm, đỏ mặt chạy trối chết vừa nãy đến khiếp sợ đứng tại chỗ không ngừng nhai nuốt bít tết trong miệng lúc này, chẳng qua thời gian một miếng thịt bò.
Thịt bò nguyên vị vì được làm theo kiểu ủ khô đã loại bỏ phần nước dư thừa, vào miệng cực kỳ tươi ngon, nhai cũng vô cùng thoải mái.
*Thịt bò ủ khô: một phương pháp đặc biệt khi sơ chế những phần thịt bò tươi bằng cách loại bỏ bớt lượng nước cũng như phần thịt thừa để có được những miếng thịt mềm.
Độ lửa được điều chỉnh chính xác, nước tinh hoa nhất trong thịt mang theo một chút mùi thơm sữa của thịt bò tan ra trong miệng, còn có thể nếm được vị muối và bơ.
Cảm giác dày dặn mang theo nước thịt mằn mặn chỉ có ở thịt bò ủ khô ăn vào miệng, quả thật phá vỡ nhận thức của anh ta về bít tết.
Vừa ăn vào, Thẩm Thừa Việt đã hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, hưởng thụ gật đầu.
Lần đầu ăn được bít tết ngoài giòn trong mềm, cũng đã hoàn toàn mở ra vị giác của anh ta, mùi thơm cháy giòn mang theo mùi thơm của thịt bò thượng hạng, thật sự quá tuyệt vời.
3000 tệ vừa Lafite vừa là bít tết cao cấp còn diễn tấu, đây là làm gì!
Màu thạch anh tím của rượu trong ly nhựa chân cao trong suốt cực kỳ xinh đẹp, sau khi cầm lên lắc vài cái, liên lộ ra màu đỏ tươi đẹp.
Mùi vị này cũng không khác mấy với rượu trong tủ rượu ở nhà mà ba hắn uống. Có thể thấy là Lafite thật, không phải lừa gạt.
Nếm thử một miếng liền ngửi được hương hoa, mùi của khoáng thạch. Vào miệng vị gỗ sồi vô cùng nồng, rất dịu, cảm giác phân lớp phong phú, độ ngọt và chua cân bằng mượt mà.
Để sát vào ngửi thử, mùi hương của dăm bút chì, mùi ngọt của nho đen chín và điểm xuyết một chút mùi gỗ tuyết tùng, hương hoa đập vào mặt.
Nhưng chính cảm giác chân thật này khiến hắn càng nghi hoặc.
Thẩm Thừa Việt nhét cả tảng bít tết vào trong miệng nên nhai khá tốn sức, tầm mắt không nhịn được dừng trên rượu vang trong tay.
Hiện tại người đến xem tầng tầng lớp lớp chính là bị thu hút bởi tiếng kèn Xô-na mà Lâm Chu thổi.
Là người có thể nghe ra tiêu chuẩn diễn tấu của Lâm Chu cao cỡ nào.
Nếu nói người vây xem trước đó là bởi vì phương thức bày quầy hàng kỳ lạ mà bị thu hút tới.
Trừ tiếng kèn Xô-na không hợp với rượu vang và bít tết ra thì tiêu chuẩn của âm nhạc này khỏi phải bàn.
Lúc này anh ta khiếp sợ đứng trong đám người, vẻ mặt không thể tin nhìn Thẩm Thừa Việt, trong mắt đều là mê mang.
Dần dần đắm chìm trong âm nhạc tuyệt vời, lẳng lặng thưởng thức. Từ đó đều xem nhẹ Thẩm Thừa Việt.
Chỉ có bạn tốt Dương Hằng hẹn hắn cùng ăn cơm bị tiếng kèn Xô-na thu hút tới, liếc mắt một cái đã chú ý tới Thẩm Thừa Việt đứng ăn bít tết uống rượu vang trong đám người.
Không ít người đều giơ di động quay chụp.
Người này bị đoạt xác hả?
"Ha ha ha ha, người anh em tốt, mày đến thật đúng lúc nha, tao mời mày ăn!"
Hắn xác nhận qua ánh mắt, là người có thể cùng nhau hưởng phúc. Nhưng ánh mắt quá mức nóng bỏng, Thẩm Thừa Việt phát giác ngẩng đầu đối diện với tâm mắt của anh ta.
Lúc này hắn ngượng ngùng chỉ muốn thoát đi.
Thẩm Thừa Việt vui vẻ giống như trúng xổ số, kích động tiến lên một phen lôi kéo Dương Hằng đang chuẩn bị lui về phía sau.
Làm sao Dương Hằng cũng không ngờ có một ngày bản thân sẽ nhìn thấy hình ảnh này.
"Ông chủ, mau cho người anh em của tôi một suất bít tết, ăn ngay và luôn!"
Thẩm Thừa Việt liều mạng túm Dương Hằng đang muốn chạy, kéo anh ta đến trước mặt Lâm Chu.
Lâm Chu còn chưa thổi xong 'Song of the Phoenix' thấy Thẩm Thừa Việt đã ăn xong bít tết, đang tiếc nuối chuẩn bị dừng lại, thấy một màn như vậy liền vui vẻ gật đầu.
"Được, xin chờ một chút."
Nói xong Lâm Chu tháo kính râm và khẩu trang xuống, nhanh chóng đổi sang một cái khẩu trang nguyên mới bắt đầu chiên bít tết.
Lúc này, người bị vây xem lại nhiều thêm một người.
Dương Hằng mất mặt bị dẫn vào trung tâm đám người, mặt mày đỏ bừng, kéo áo muốn chôn mặt mình vào.
Sức lực Thẩm Thừa Việt lớn, anh ta không giãy ra, chỉ có thể tránh ở phía sau giả làm đà điểu, nhỏ giọng mắng.
"Thẩm Thừa Việt, mày phát điên cái gì vậy, mau buông tao ra, tao không ăn!"
"Thằng ngu này, mày nhận bao nhiêu tiền lại chỉnh lão tử như vậy."
"Hiện tại mày thả tao ra, hai chúng ta vẫn là anh em tốt, nhiều người như vậy, mày không chê mất mặt à!"
Trên mặt Thẩm Thừa Việt lộ ra nụ cười bí ẩn.
Vừa nãy một mình bị vây xem, hắn còn cảm thấy khá xấu hổ.
Hiện tại có anh em tốt ở cùng, hắn không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại từ trong ra ngoài tản ra hơi thở sung Sướng.
Dù sao vừa nãy hắn đủ mất mặt rồi, mất thêm một lát nữa có sao đâu, dù sao có người ở cùng.