Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 422 - Chương 422: Lên Hotsearch, Cái Này Chả Cần Bỏ Tiền Mua Hotsearch Nữa! (2)

Chương 422: Lên hotsearch, cái này chả cần bỏ tiền mua hotsearch nữa! (2) Chương 422: Lên hotsearch, cái này chả cần bỏ tiền mua hotsearch nữa! (2)Chương 422: Lên hotsearch, cái này chả cần bỏ tiền mua hotsearch nữa! (2)

Có thể thấy được là họ đã nhìn thấy hotsearch rồi.

Khi nhìn thấy video họ chia sẻ, Lâm Chu vẫn luôn không xem điện thoại lập tức cứng hết cả người.

Mấy người vây xem đó đứng xem thì thôi đi, sao còn quay chụp đăng lên mạng thết

Cậu đều che hết cả mặt rồi, sao những người này vẫn nhận ra được vậy!

Trong nhất thời Lâm Chu hơi hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này.

Lúc đó sao cậu lại cảm thấy có tính khiêu chiến, ấm đầu nhận nhiệm vụ thết

À, đúng rồi, là do cậu muốn show kỹ năng chơi nhạc cụ vừa mới lấy được.

Lâm Chu khóc không ra nước mắt, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đi tắm rửa rồi nằm phịch xuống giường trốn tránh hiện thực.

Trong nhóm khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm, khách hàng không thiếu tiên, cũng không thiếu thời gian đã bắt đầu đặt vé.

Chắc chắn đám khách hàng ruột cũng đều nhìn thấy.

Cậu sợ những người đó sẽ làm khùng làm điên, đến lúc đó không dám nghĩ mình sẽ phải đối mặt với cái gì. ...

Nếu đám khách hàng ruột kia đến, vậy vấn đề không phải là xấu hổ hay không.

Cậu cũng không dám tưởng tượng ngày mai mình đi bày quầy bán hàng sẽ phải trải qua chuyện gì nữa.

Bên kia, mới thứ hai các khách hàng ruột không chút dấu hiệu biết được vị trí bày quầy của ông chủ Lâm, đã bắt đầu điên cuồng vui vẻ.

Không cần nghĩ, video đều lên hotserach rồi.

"Kẻ có tiền độc ác, 3000 một phần bít tết, tuần này tôi không ăn nổi rồi."

Người nọ vừa nói thế, các thành viên nhóm đang nói chuyện vui vẻ đều sửng sốt.

Nhất thời tâm trạng tốt cũng tản đi vài phần.

"Gần đây ông chủ Lâm nhiều lần bày quầy bán hàng ở Khẩu thành quá nhỉ, không được, tôi phải mua căn nhà ở Khẩu thành, nếu không cứ chạy đến chạy lui ở khách sạn thì không tiện cho lắm."

"A a a, trong vòng bạn bè của tôi có rất nhiều fan của ông chủ Lâm đều đang khoe chuyện đi Khẩu thành tìm ông chủ Lâm kìa, tui muốn liều mạng với đám người có tiền đó."

"Hu hu hu tại sao ông chủ Lâm muốn đi Khẩu thành bày quầy bán hàng thế, ở lại Giang Đông không tốt à."

"Biết được địa điểm bày quây bán hàng của ông chủ Lâm nhưng còn khó chịu hơn khi không biết nữa, bởi vì cmn tôi ăn không nổi!"

"Gia đình gì thế, nói mua nhà là mua."

"Tôi luôn cho rằng tất cả mọi người đều nghèo như nhau, cho đến khi ông chủ Lâm bán 3000 một phần bít tết, tôi phát hiện tất cả mọi người vẫn đi ăn, tôi mới biết chỉ có tôi nghèo thôi!"

Dương Hằng xụ mặt ra, đứng ở phòng khách nhà Thẩm Thừa Việt, nhìn hắn.

Bây giờ trong đầu anh ta toàn là hình ảnh Dương Hằng lấy vạt áo che mặt, lại lộ ra cái bụng thôi.

Một người đàn ông vỗ vai của Dương Hằng, cười đến cong cả người.

"Ha ha ha ha ha, anh đây đủ nghĩa khí chứ, thấy tụi mày khó khăn lắm mới lên được top phổ biển, tao liền dùng tiền mua hotsearch cho tụi mày luôn.”

Dáng vẻ trên che không được, dưới giấu không xong đó thật sự là quá mắc cười luôn.

Bên kia, Dương Hằng và Thẩm Thừa Việt bị bạn chung của hai người chắn ở nhà cười nắc nẻ.

Ánh mắt muốn chém một người không tài nào giấu nổi. So với Dương Hằng, Thẩm Thừa Việt đã hoàn toàn thả bay bản thân.

Có câu nói sao nhỉ, chỉ cần bạn không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác.

Hắn nhìn đám bạn tốt xem náo nhiệt kia, lộ ra nụ cười đầy khó hiểu.

"Tao nhớ tụi mày cũng rất thích ăn đồ Tây nhỉ. Bít tết rượu vang đỏ quán ven đường này bán được lắm, chất lượng tốt hơn nhà hàng Tây bình thường nhiều, còn có diễn tấu tại chỗ nữa, phải..."

Thẩm Thừa Việt còn chưa nói dứt lời thì đã bị một người bạn tốt khác che miệng từ phía sau lưng.

"Ngoan, tao im lặng không nói nữa ha.”

"Chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta."

"Cùng đi đi, tao cũng mua hotsearch cho video rồi, tốn 1000 tệ lận đó, ha ha ha ha."

Vừa nói ra câu này, mấy người bạn tốt lại cười gập cả người.

Vẻ mặt của Dương Hằng càng thêm sống không còn gì luyến tiếc.

"Tụi mày cười nhỏ chút, quấy rầy đến sự yên tĩnh của tao rồi."

"Ha ha ha ha ha..."

Anh vừa nói thế, cả đám người lại cười lớn tiếng hơn.

"Tụi mày chả hiểu gì cả, bít tết đó ngon thật mài!"

Dương Hằng đỏ mặt, cãi lại.

"Đám nhà quê này, người khác cười tao quá điên cuồng, tao cười người khác nhìn không thấu. Sợ là tụi mày chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy đâu, lại còn ngồi đó cười ngây ngô."

"Nguyên liệu nấu ăn cộng thêm kỹ năng nấu nướng cấp bậc đại sư, còn có diễn tấu tại chỗ nữa, chỉ lấy 3000 tệ, không ăn đúng là phí phạm!"

Một đám bạn tốt nhìn dáng vẻ thẹn quá thành giận của anh, vừa cười vừa phụ họa: "Đúng đúng đúng, mày nói rất đúng."

"Thẩm Thừa Việt!"

Dương Hằng hoàn toàn sụp đổ phát điên hô to một tiếng, dọa cho Thẩm Thừa Việt giật mình.

Thẩm Thừa Việt thấy đối phương sắp xông lên đánh mình, hắn không chút hoang mang mở miệng nói: "Tao hỏi mày, bít tết có ngon không? Âm nhạc có hay không?"
Bình Luận (0)
Comment