Chương 443: Kẻ sĩ nhịn được chứ bố thằng nào nhịn được!
Chương 443: Kẻ sĩ nhịn được chứ bố thằng nào nhịn được!Chương 443: Kẻ sĩ nhịn được chứ bố thằng nào nhịn được!
Lâm Chu vô cùng kích động nhận nhiệm vụ.
Nơi không biết tên rất tuyệt, càng hẻo lánh càng tốt, vậy thì cậu không cần tiếp tục nhảy nhót trên mạng, đi đến đâu cũng thu hút sự quan tâm của cả đám người nữa rồi!
Nhiệm vụ tuần này cũng là hình thức cậu chưa từng thực hiện bao giờ.
Bán tổng cộng 1000 quả trứng trà* trên bất kỳ chuyến xe buýt nào ở trấn Lâm Thủy.
*Quả trứng luộc được tách vỏ đôi phần và sau đó được luộc lại trong trà , cùng nước sốt hoặc gia vị. Còn được gọi là trứng cẩm thạch vì các vết nứt trên vỏ trứng tạo ra các đường sẫm màu thành hoa văn giống đá cẩm thạch.
trà
Ngay cả khi giá bán lẻ đề xuất cho một quả trứng trà là 20 tệ, cậu cũng không bận tâm.
Bởi cậu có thể không chấp nhận đề xuất.
"Không cần, tôi chỉ ở một tuần rồi lại đi mà, không cần phải phiền phức thế đâu, kín tiếng một chút vẫn tốt hơn."
Thế là, sáng sớm Lâm Chu bảo Hoàng Chính Hạo sắp xếp xe đưa cậu đi trấn Lâm Thủy.
"Ông chủ, tôi đã mua nhà ở trấn Lâm Thủy rồi. Đó là căn hộ được bày trí sạch đẹp với ba phòng ngủ, một phòng khách. Vì hơi gấp nên không tìm được nhà tốt hơn, anh chịu khó ở tạm nhé! Sau này tôi bố trí trụ sở mới xong sẽ nói với anh sau."
Nhờ đó mà Lâm Chu ngày càng hài lòng với Hoàng Chính Hạo, tăng tiền thưởng lên gấp bội.
Trong thời gian cậu đang trên đường, Hoàng Chính Hạo đã sắp xếp xong xuôi mọi việc ở trấn Lâm Thủy cho cậu.
Lâm Chu vừa đến trấn Lâm Thủy thì nhận được điện thoại của Hoàng Chính Hạo.
Trên cơ bản, ấn tượng của Lâm Chu về xe buýt nông thôn đều là lúc cậu còn bé, thế nên cậu không rõ tình huống lắm.
Lâm Chu: ...
Lâm Chu ngồi trong xe bảo mẫu, vừa nghe Hoàng Chính Hạo nói trong tai nghe vừa nhìn người bên ngoài trạm xe.
Sau đó, cậu vừa nhìn đã thấy người đàn ông vàng từ trên xuống dưới trong đám người. Anh mặc áo sơ mi tay ngắn vàng sáng, quần bó sát vàng sẫm, phối với đôi giày lười và cái mũ vàng nốt.
"Vậy được, tôi đã phái xe chuyên dụng vận chuyển xe ba bánh qua cho anh rồi. Tôi còn tìm thêm một hướng dẫn viên địa phương cho anh nữa, người đó sẽ đón anh ở cổng trạm. Ông chủ tìm người đàn ông đeo tấm bảng, đội mũ màu vàng nhé!"
"Đúng là rất bắt mắt, vậy cứ thế đi đã."
Hoàng Chính Hạo nghe cậu nói thế nhưng do không nhìn thấy trang phục của hướng dẫn viên nên cũng không nói gì thêm.
"Tôi có nói với bên kia là mặc màu vàng sáng để dễ đón người, dễ nhận ra."
"Người này không phải đội mũ màu vàng thôi đâu, rõ ràng toàn thân đều vàng tươi nha!"
"Vâng, chúc ông chủ tuần này chơi vui vẻ-"
Hoàng Chính Hạo sở hữu một ít cổ phần của cao ốc Tử Nguyên lại càng bị cột chặt lên thuyền của Lâm Chu. Anh làm việc cho cậu, phụ trách duy trì hoạt động và quản lý tòa cao ốc này mỗi ngày.
Hiện giờ họ chỉ phục vụ một mình Lâm Chu, công việc hàng ngày là quản lý cao ốc Tử Nguyên và trang trại chăn nuôi. Tiền lương còn gấp đôi trước kia, mọi người cực kỳ vừa ý.
Lúc trước, công ty họ chuyên nhận các công việc đại diện từ bên ngoài. Vì lấy phí cao nên hầu như họ làm đủ kiểu công việc kỳ lạ.
Đối với cả đội bọn họ, những gì Lâm Chu phân công chỉ là chút ít việc cỏn con. Thế là mọi người hoàn thành công việc được ông chủ giao cho hệt như tuân theo thánh chỉ, hiệu suất tăng rõ rệt.
Hoàng Chính Hạo cúp điện thoại, thả lỏng dựa vào ghế.
Suy cho cùng cũng liên quan đến tiền của anh, khó mà không tận tâm tận lực.
"Phải rồi, tôi đã cho người đến vườn cây ăn quả ông chủ vừa bàn giao để khảo sát thực địa, cũng cử người qua đó trông coi như bên trang trại chăn nuôi."
Hoàng Chính Hạo không ngơi nghỉ đầu óc dù chỉ một giây, nhớ đến vườn cây ăn quả ông chủ vừa bàn giao, tình huống cụ thể thế nào còn phải phái người qua đó xem thử.
"OK."
Lúc nãy, trong phòng làm việc, Đại Đông nghe tổng giám đốc Hoàng gọi điện thoại cho ông chủ cũng đang chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Bây giờ, anh vừa nhận được nhiệm vụ thì lập tức bật chạy ra ngoài thu xếp.
Họ chẳng hề bất ngờ trước việc ông chủ thích mua vườn cây ăn quả và trang trại chăn nuôi. Dù sao thì so với những thứ này, ông chủ càng thích bày quầy bán hàng hơn!
Đợt bán bò bít tết phối kèn Xô-na tuần trước, Lâm Chu không bận rộn vô ích, hệ thống thưởng cậu hẳn một vườn cây ăn quả.
Vì còn bận lo nhiệm vụ tuần sau nên cậu giao thẳng khu vườn cho Hoàng Chính Hạo quản lý như trang trại chăn nuôi.
Lâm Chu kéo vali xuống khỏi xe bảo mẫu, bảo tài xế lái xe về.
Một mình cậu đi đến trước mặt anh chàng cả người vàng chóe.
“Chào anh, tôi là Lâm Chu. Anh đang chờ tôi đúng không?”
"Đúng đúng đúng, chào ông chủ Lâm, anh gọi tôi Tiểu Ngô là được. Tôi là hướng dẫn viên cho anh ở trấn Lâm Thủy trong tuần này."
Từ khi nhận đơn này, Tiểu Ngô đã chờ bên ngoài trạm xe hơn bốn tiếng đồng hồ.