Chương 463: Ba mang đến cho con mấy món ngon hơn.
Chương 463: Ba mang đến cho con mấy món ngon hơn.Chương 463: Ba mang đến cho con mấy món ngon hơn.
Là anh không đủ hiếu thuận, chưa mua đồ ăn ngon cho ba, mới làm cho ba cảm thấy trứng trà là đồ tốt, còn vác cả đường tặng cho bọn họ.
Vương Tử Minh vô cùng thương cảm, rơi vào trong tự trách nặng nề.
Vương Phú Quý thấy con trai không phản ứng, kỳ quái nhìn anh.
Ở đó ngẩn người làm gì, ông nhịn cả dọc đường không ăn, vất vả lắm mới mang trứng trà qual
"Nồi đâu, hơi nguội rồi, ba hâm nóng lại cho con."
Vương Phú Quý sờ trứng trà không còn nóng, đi vào phòng bếp, đổ cốt trà và trứng vào bắt đầu đun nóng.
"Ba đừng làm việc nữa, mau ra sô pha ngồi nghỉ ngơi đi, để con làm cho."
Vương Tử Minh lấy lại tinh thân chuẩn bị vào phòng bếp hỗ trợ.
"Cái gì! 10 tệ một quả!"
Hửm?
Vương Tử Minh bị mùi trứng trà hấp dẫn, nhích lại nhìn trứng trà trong nồi, từng quả trứng gà mang theo màu trà, vết rạn rất sâu, vỏ ngoài màu đồng cổ, nhìn là biết không bình thường.
"Ba, trứng trà này do tự ba làm hả?"
Không đúng nha, sao trứng trà này thơm thế? Còn thơm hơn trứng trà vợ anh luộc!
"Không phải, sao ba có thể làm ra trứng trà thơm như vậy, mua được trên xe buýt, 10 tệ một quả đó, ba cũng không nỡ ăn, mua mười quả mang đến cho mấy đứa."
Lúc này vừa mở túi trứng trà ra hâm nóng lên, mùi cốt trà nồng đậm lập tức lan tỏa khắp nhà bếp, dữ dội lại nhanh chóng, hun thẳng vào mặt Vương Tử Minh.
Phản ứng đầu tiên của Vương Tử Minh chính là ba anh bị lừa.
Trứng trà mua bên ngoài 3 tệ một quả, anh còn chê đắt, muốn ăn thì tự ở nhà luộc.
Ba anh ở nông thôn lại ăn 10 tệ một quả trứng trà?
Vương Tử Minh vừa nghe thấy giá cả, nhất thời nhảy cao ba thước, lui mạnh về phía sau một bước.
Đây là danh ngôn nhân sinh mà gần đây ông học được.
Ông nhìn trứng trà trong nồi đã bắt đầu bốc lên hơi nóng, nhất thời cầm lên một quả, hai ba cái lột ra, nhét vào miệng con trai.
"Nếm thử là biết."
Vương Phú Quý thấy biểu cảm của con trai đã biết anh suy nghĩ cái gì.
Gặp phải chuyện bản thân chưa từng chứng kiến, đừng vội bại lộ nhận thức nông cạn của mình, phải nếm thử trước rồi hằng phê phán. Bằng không sẽ giống như ông, mất mặt còn phải chường mặt già ra xin lỗi.
Mùi vị của bản thân trứng gà, dù cho ngon tới mấy cũng có hạn.
Ánh mắt càng ăn càng sáng, cả người đều có tinh thần.
Há miệng liền bắt đầu nhai.
Vương Tử Minh bị nhét kín miệng, không có cách nào nói chuyện.
Vương Phú Quý nhìn nhiệt độ của trứng trà trong nồi vừa tới thì tắt bếp, ông sợ nấu lâu sẽ cạn sạch cốt trà.
Trứng trà vừa vào miệng, mũi đã có thể ngửi được mùi, giống như thực chất xuất hiện trong miệng anh.
Có thể làm ra trứng trà thơm như vậy, phải dựa vào nồi cốt trà này.
10 tệ một quả trứng trà là quá đắt. Ông cố ý lấy thêm chút cốt trà, ăn xong, cốt trà còn có thể ngâm thêm một vài trứng gà nữa, hương vị khẳng định cũng không kém.
Ông già còn nhạy bén lắm đấy.
"Đi ngâm cho ba ly trà, ăn không dễ mắc nghẹn, trứng trà kết hợp với trà, phải chậm rãi nếm mới thơm, hiểu chứ."
Miệng Vương Tử Minh ngậm nguyên quả trứng gà, đã bị nghẹn rồi.
Vừa gian nan nấc cụt vừa đi ngâm trà.
Vương Phú Quý cầm một cái ly nhỏ, múc hai quả trứng trà đặt trên bàn, vừa bóc vỏ vừa chờ trà.
Trà bưng tới, trứng trà của ông cũng đã bóc vỏ xong.
Ông ăn từng miếng nhỏ, cẩn thận nhai nuốt, híp mắt, cảm nhận mùi thơm nồng tan ra ở trong miệng, lại uống một ngụm trà.
Nhất thời cảm giác được sự chênh lệch của hai loại lá trà.
"Ông chủ nhỏ không nói dối, lá trà của trứng trà này quả thật là loại ngon, vốn chỉ ăn trứng trà vẫn không có cảm giác gì, lúc này uống một ngụm trà mà con ngâm, mùi thơm của hai loại lá trà vào trong miệng lập tức phân ra phẩm chất."
Vương Tử Minh:...
Cái này hơi đả kích người ta đó!
Vương Tử Minh còn đang nấc cụt, nghe thấy lời của ba anh, suýt chút nghẹn trợn trắng.
Vương Phú Quý tiếp tục cắn một miếng trứng trà chấm vào cốt trà, chậm rãi thưởng thức trà, ăn từng miếng nhỏ cũng không cảm thấy bị nghẹn nữa, ngược lại càng ăn càng thơm.
Vương Tử Minh liên tục uống mấy miếng nước, mới cảm giác bản thân sống lại.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, anh cũng không cảm thấy 10 tệ một quả trứng trà đắt nữa.
Mùi vị quả thật ngon hơn trứng trà bình thường không biết bao nhiêu lần.
Hiếm khi nông thôn lại có bán trứng trà tiêu chuẩn cao như vậy.
Anh học ba mình, ngâm một ly trà, chậm rãi từ từ ăn trứng trà, uống trà.
So sánh hai mùi trà, quả thật nháy mắt có thể nhận ra được điểm khác biệt.
Vương Tử Minh nhất thời tò mò về người bán trứng trà.
"Mua trên xe buýt á?”
"Đúng vậy, là một chàng trai trẻ tuổi, làm trứng trà rất ngon, ông già như ba cũng phải phung phí một lần, mua trứng trà đắt tiền như vậy nếm thử, tiền này tiêu không oan uổng đúng không."