Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Thời Tiết Tốt Quá Ha (2)

Chương 474: Thời tiết tốt quá ha (2) Chương 474: Thời tiết tốt quá ha (2)Chương 474: Thời tiết tốt quá ha (2)

Tám giờ, Lâm Chu tùy tiện đi đến một trạm dừng, còn chưa dừng xe đã bị mấy khách hàng canh giữ ở trạm dừng từ sớm phát hiện.

Bọn họ nhìn thấy Lâm Chu tựa như zombie vào thành, kích động hoa chân múa tay vui sướng xông tới Lâm Chu.

Tiểu Ngô sợ tới mức nhanh chóng đứng trước mặt Lâm Chu, sợ những người này xông thẳng vào cậu.

Kết quả những người này còn chưa tới trước mặt Lâm Chu đã bắt đầu xếp hàng, làm động tác của Tiểu Ngô có vẻ dư thừa, bọn họ còn lấy làm lạ nhìn anh một cái.

Tiểu Ngô:...

Thời tiết hôm nay đẹp quá ha.

Không nóng không lạnh, ngàn dặm không mây.

"Ông chủ Lâm, sao anh tìm được trấn nhỏ này vậy, tối hôm qua tôi ngồi xe suốt đêm, thật tốn sức, cũng không dễ gì mới tìm được xe."

"Bây giờ còn chưa bán được, tôi phải lên xe rồi bán."

Những khách hàng ruột khá quen thuộc với Lâm Chu, đều nói chuyện với cậu giống như bạn bè.

Khách hàng còn lại nghe nói như thế, cũng đi theo phía sau Lâm Chu tới trạm dừng.

Đối với cảnh tượng này Lâm Chu gặp nhiều không lấy làm lạ, bình tĩnh dừng xong xe ba bánh, xách thùng giữ nhiệt, đi đến trạm dừng.

Những khách hàng hơi xấu hổ thì núp ở phía sau, đôi mắt trông mong nhìn trứng trà trong ngực Lâm Chu.

Đã tới cuối tháng mười, nhiệt độ không khí trở nên mát mẻ.

Cái cớ hay nha!

"Tôi đoán trong nhà ông chủ Lâm khẳng định treo một tấm bản đồ, sau đó ném phi tiêu, đâm trúng ở đâu thì đi ở đó."

Lâm Chu đang đi nghe nói như thế, hơi dừng lại, như có suy nghĩ nhìn về phía cô gái đang nói chuyện.

"Chứ còn gì nữa, điều kiện dừng chân cũng bình thường, cũng không tìm được khách sạn."

"Ông chủ Lâm, không phải là bị tôi đoán trúng rồi chứ?"

Lâm Chu bị mọi người vây quanh ở trung tâm, cậu dừng lại, khách hàng xung quanh cũng dừng, theo ánh mắt của cậu cùng nhau nhìn về phía cô gái nói chuyện.

Cô gái: 222

Sao cậu không nghĩ ra nhỉ!

Lâm Chu đang lo mỗi lần bị hỏi tại sao đến nơi nào nào đó bày quầy hàng, cái cớ vô lý lại hợp lý có sẵn đã tới rồi.

Từ hơn sáu giờ sáng khách hàng đã chạy đến chiếm vị trí trước, thẳng đến lúc này vài chiếc xe buýt đi ngang qua cũng không nhìn thấy bóng dáng của ông chủ Lâm thì bắt đầu sốt ruột.

So với mấy khách hàng may mắn của trạm dừng này vừa vặn gặp được Lâm Chu đến bày quầy hàng. Thì mấy khách hàng của trạm dừng khác có vẻ hơi sốt ruột.

Vì thế chủ đề này cứ như vậy trôi qua, một đám người tiếp tục đi đến trạm dừng.

Tuy mấy khách hàng cảm thấy vô lý, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện mà ông chủ Lâm có khả năng làm ra.

"Tôi cứ cảm giác khó chờ lắm, trấn Lâm Thủy nhiều trạm dừng như vậy, xe buýt cũng nhiều, hoàn toàn không biết ông chủ Lâm sẽ ở trạm dừng nào, lên xe buýt nào, chờ cố định ở một trạm dừng như vậy, cảm giác không chắc chắn lắm." Cậu mỉm cười nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, gật đầu. Giống như đồng tình với suy đoán của cô gái.

Nếu tất cả mọi người không đợi được ông chủ Lâm, vậy thì không có gì.

Nhưng vừa nghĩ đến có khách hàng của trạm dừng khác ăn được, anh rất khó chịu.

Khách hàng bên cạnh nghe nói như thế, thì gật đầu: "Có đạo lý, vậy anh có cách nào tốt hơn không?"

Câu hỏi này khiến những khách hàng ở đó bối rối.

Mọi người không khỏi cúi đầu bắt đầu cân nhắc vấn đề này.

"Có rồi, các anh còn nhớ con husky rất nổi tiếng trong khách hàng của ông chủ Lâm không? Mũi chó của nó khẳng định có thể ngửi được ông chủ Lâm ở trên chiếc xe nào!"

Mấy khách hàng nghe nói như thế đều chấn động tinh thần.

"Cũng đúng ha, hôm qua tôi nghe thấy người trên trấn nói bọn họ nhìn thấy một đám người chạy theo phía sau một con chó, hiện tại ngẫm lại, sợ là đang đuổi theo ông chủ Lâm."

"Ai biết con chó đó ở đâu không?"

"Không biết? Tôi đọc trên mạng hình như rất nhiều người đều quen con chó đó, chúng ta hỏi thử xem?"

"Được đó được đó, xem thử có người cùng đến trấn Lâm Thủy biết không."

Đại Bảo ở trung tâm chủ đề quả thật được giao trọng trách.

Ngày hôm qua mấy khách hàng đi theo phía sau Đại Bảo và Cao Gia Chí nếm được đồ ngon, hôm nay vẫn đi theo phía sau bọn họ.

"Không nhìn thấy anh Bảo của tôi thở hồng hộc sao, mau chóng tiếp nước đi!"

"Anh chó, đứng có mệt không? Có cần tôi ôm anh nằm một lát không?"

"Thời tiết hơi nóng, tôi quạt gió cho anh chó."

"Anh chó, hôm nay chúng tôi có thể ăn được trứng trà mà ông chủ Lâm làm hay không phải dựa vào anh rồi."

"Anh chó, mau đem xúc xích lên cho anh chó nè!"

Chủ nhân của con chó Cao Gia Chí đã bị mấy khách hàng xum xoe chen đến bên cạnh.

Cậu ta nhìn Đại Bảo hưởng thụ giống như đế vương, khóe miệng co giật.

Hay thật chứ, mọi người không để Đại Bảo đi dưới đường, sợ lúc tìm ông chủ Lâm, chạy không có sức, cứ ôm nó vào trong ngực giống như ôm tổ tông.
Bình Luận (0)
Comment