Chương 489: Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi! (1)
Chương 489: Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi! (1)Chương 489: Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi! (1)
Hát đến đoạn đặc sắc, các khán giả bên dưới cũng vô cùng ra sức, người ném tiền ném tiền, người thưởng tiền thưởng tiền.
Thậm chí cả bao thuốc Trung Hoa cũng được ném thẳng lên sân khấu.
Từng trận hoan hô vang lên, cảnh tượng náo nhiệt thu hút không ít người đến xem.
Chỗ ngồi phía trước sân khấu không đủ chỗ, rất nhiều người tự mang ghế nhựa đến xem kịch.
Những nơi có thể đứng ở xung quanh cũng chật kín người.
Cũng vì gánh hát này nổi tiếng, diễn hát kịch đều rất tuyệt, thu hút đông đảo người mê kịch đến xem.
Thời nay ít người xem kịch, bình thường không có cảnh tượng này ở gánh hát.
Giữa tiếng reo hò của khán giả, một bác gái bình tĩnh đeo balo nhỏ, tay cầm một sấp tiền bước lên sân khấu, giơ tay nhét vài tờ tiền đỏ vào mũ của anh chàng đang hát.
Tiếng khen hay không ngừng.
Cảnh tượng này chính là giai đoạn không thể thiếu trong hí khúc, tiền thưởng riêng nhét trên đầu diễn viên, còn tiền đặt trên sân khấu sẽ được chia đều cho cả gánh hát.
Cảnh tượng này, chị cả hào phóng thưởng tiền ngay tại chỗ!
Mà biểu diễn không bị gián đoạn, bác gái xoay người lại đi đến trước mặt cô gái nhỏ bên cạnh, lại nhét vài tờ tiền.
Có thể nhìn thấy ánh mắt của anh chàng biểu diễn sáng bừng lên.
Khiến khán giá bên dưới nhìn mà náo nhiệt hẳn lên.
Anh chàng hơi cúi đầu, bày tỏ tôn trọng.
"Thật lợi hại, sao bọn họ nhịn được không cười thế, nếu là tôi thì miệng đã cười méo luôn rồi."
"Wow wow, trời ạ, chuyện này quá đã rồi, chị cả hào phóng khen thưởng offline luôn kìa!"
"Không được, tôi không làm được việc này đâu, không thể hát giọng khóc nức nở được!"
"Hay!"
Một lượt mấy vị khán quả thưởng tiền, cho đến khi một ông lão kích động khen thưởng xong, vịt kho trong tay cũng thuận lợi rơi xuống sân khấu.
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy chính là tôn trọng lớn nhất đối với các diễn viên.
Bọn họ hát kịch càng dồi dào cảm xúc.
"Hát hay thật đấy!"
Không đợi ông lão kịp phản ứng.
Bọn họ nhận quà đến mức có kinh nghiệm rồi, toàn bộ quá trình không ảnh hưởng đến hát kịch, còn có thể cất kỹ phần thưởng không sót món nào.
Anh chàng diễn viên nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhặt túi vịt kho lên rồi bỏ vào trong ống tay áo rộng rãi.
Thơm thật đó!
Ui cha, đây không phải là món kho khán giả bên dưới ăn à!
Còn không quên cảm ơn ông lão khán giả đã khen thưởng trong quá trình hát kịch.
Diễn viên bên cạnh ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, lập tức mừng như nở hoa trong bụng.
Ông lão khán giả trong buổi diễn này tri kỷ thật đó.
Biết mấy người diễn viên bọn họ ngửi mùi cũng thèm, cho nên tặng luôn!
Nụ cười trên mặt anh trai, phải nói là thật tâm thật ý. Ông lão xuống sân khấu, trở lại bên cạnh cháu trai nhà mình, vui vẻ ngồi xuống tiếp tục xem kịch.
"Vở kịch này hát hay thật đó, đi xem kịch vẫn nên xem mấy gánh hát lâu năm này, có vốn liếng."
Ông lão khen thưởng xong vẫn còn cảm giác chưa thỏa mãn vì mang theo ít tiền mặt quá.
Vở kịch này xem đã ghiền thật đấy.
Cháu trai ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý, ăn chân vịt xong, cảm thấy hơi khát nên uống một ngụm trà, chẳng mấy chốc lại nhớ nhung mấy món vịt kho chưa ăn.
"Ông nội, cháu muốn ăn thử món khác."
Ông lão đưa tay lấy cho cháu trai, kết quả hai tay đều trống rỗng.
"Thôi xong, để chung với tiền lên sân khấu rồi!"
Cháu trai: ...
AI Cổ vịt, lưỡi vịt, tim vịt của anhI
Vẻ mặt của cháu trai vô cùng ngạc nhiên. Ngây ra nhìn ông nội mình.
Thưởng tiên cũng thôi. Sao tặng luôn cả vịt kho rồi!
Ông lão lúng túng mắt nhìn cháu trai, không phải đưa tiền đưa thuận tay sao, ông kích động đến mức trong tay có gì thì tặng cái đó, ném hết lên sân khấu rồi.
"À ừm, đợi vở diễn kết thúc, ông mua lại cho cháu nhé."
Ông lão nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cháu trai, lập tức mở miệng đảm bảo.
Ông không ăn được món vịt kho này, chỉ nếm thử vài hạt đậu nành, mùi vị thật sự không tệ, cháu trai thích ăn cũng bình thường.
Ông thực sự là nhét tiền nhét thuận tay, cho nên đặt túi lên trên sân khấu, không chú ý!
Nhìn đôi mắt nhỏ cố gắng mở to của ông nội, cháu trai bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Ông nội, ông xem trước đi, cháu đi mua thêm một ít."
Nhìn toàn bộ thính phòng, có bao nhiêu người đang ăn vịt kho.
Cậu vẫn chưa ăn đã thèm đâu.
Ông nội anh đã khen thưởng vịt kho mất rồi.
Anh chàng bất lực chạy ra ngoài một lần nữa.
Món cổ vịt này ngon thật đói!
Phải ngon hơn loại sản xuất dây chuyền kia nhiều.
Vừa tươi vừa cay, qua trọng nhất là thơm.
Mùi nước kho thơm nức mũi, nhai trong miệng càng nhai càng có vị, chính là món ngon để giết thời gian.
Một cái chân vịt đều có thể gặm vài phút.
Chàng trai nhanh nhẹn đi tới trước quây hàng của Lâm Chu.
Nhìn quầy hàng trống trơn, còn có ông chủ đứng trên ghế nhựa xem kịch, chìm trong nỗi buồn to lớn.
Hết rồi!
Sao vịt kho ngon như vậy lại hết rồi chứ, kịch vẫn chưa hát xong đâu!
"Ông chủ, hết vịt kho rồi à?"