Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Ông Chủ Lâm Mà Các Anh Nói Là Ông Chủ Lâm Mà Tôi Biết Sao?

Chương 496: Ông chủ Lâm mà các anh nói là ông chủ Lâm mà tôi biết sao? Chương 496: Ông chủ Lâm mà các anh nói là ông chủ Lâm mà tôi biết sao?Chương 496: Ông chủ Lâm mà các anh nói là ông chủ Lâm mà tôi biết sao?

"Đây là mùi thơm của cổ vịt nhỉ? Mùi nước om thơm quát"

"Đúng đó, mùi vị vừa thơm lại vừa cay.'

"Đi đi đi, tôi hơi gấp, những người từng thử trên mạng đều nói rất ngon, ông chủ Lâm hot lâu như vậy, tôi chưa nhìn thấy có ai nói mùi vị không ngon, bực bội đều là phân lượng ít, giới hạn số lượng, vị trí không cố định, mua không được gì gì đó, khiến tôi tò mò muốn chết."

Một đám người đi theo mùi thơm tìm được quầy hàng của Lâm Chu.

Chàng trai là người đuổi tới đầu tiên nhìn thấy có người đang xếp hàng, trước nhìn thử cổ vịt trong tủ còn không, nhìn thấy còn thì yên tâm đứng xếp hàng ở phía sau.

Cổ vịt đóng gói rất nhanh, tất cả mọi người vây quanh bốn phía của quầy hàng, không có dáng vẻ xếp hàng nghiêm chỉnh.

Sau đó người qua đường bị mùi thơm thu hút, nhìn thoáng qua, nhưng không nhìn thấy quây hàng của Lâm Chu, chỉ thấy một đám người vây quanh.

Khách hàng chưa từng ăn cứ như vậy bỏ lỡ.

Ngửi mùi cổ vịt, ánh mắt của một đám người đều bị các bộ phận vịt trong tủ thu hút.

Đám người Quách Cường nhìn Lâm Chu đều cực kỳ kích động.

Có cảm giác bị mùi thơm của các bộ phận vịt vây quanh.

Thơm quá đi!

Có sự tò mò khi nhìn thấy người nổi tiếng trên mạng, nhưng ngửi được mùi cổ vịt mới là nguồn gốc khiến bọn họ kích động.

Mùi vị rất có khả năng quyến rũ người ta thèm ăn.

Sau khi biết Lâm Chu là ông chủ Lâm được lan truyền trên mạng, vóc dáng của cậu vẫn khá dễ nhận diện.

Ngay cả lúc bọn họ nhìn thấy người trước mặt mua nhiều cũng đau lòng không chịu nổi, sợ đến lượt mình không đủ ăn.

Trong khoang miệng vô thức bắt đầu phân bố nước miếng, bắt đầu thèm.

Không dám tưởng tượng lúc gặm những bộ phận vịt này, bọn họ sẽ vui sướng tới mức nào.

Cổ vịt cay sốt đỏ tươi tuyệt đẹp, cổ vịt nguyên vị màu nhạt, còn có đủ loại bộ phận và nước om, thật sự khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Lâm Chu nhận ra chàng trai là khách hàng hôm qua nhận ra cậu, cười trả lời.

Chàng trai nhìn nước om trong tủ, kích động xoa tay, ánh mắt ngập thèm thuồng, trắng trợn nhìn chằm chằm, mấy nước om này mà là vật sống chắc bị dọa run cầm cập rồi.

"Phải xem anh mua bao nhiêu."

"Trời ơi, cuối cùng đến tôi rồi, ông chủ Lâm, tôi lại tới nữa đây, he he, không giới hạn số lượng chứ?"

"Vậy đều phải thử rồi, lấy vị cay mỗi loại 0,25 cân, anh trả tiền."

Lâm Chu nhìn cách mua này của bọn họ, cảm thấy mấy nước om của cậu không kiên trì đến diễn mở màn đã bán hết.

Sau đó nói với người anh em của anh có đồ ăn ngon đừng quên nói với anh, bữa này nói gì cũng phải mời!

Quách Cường cũng gật đầu.

Trẻ con mới lựa chọn, người lớn đương nhiên lấy hết.

"Tôi trả, à, tôi cũng lấy mỗi loại 0,25 cân nhé." Chàng trai nói xong chỉ Quách Cường bên cạnh.

Nhưng mà bán hết cũng tốt, cậu có thể đi xem kịch.

Cậu cầm lấy túi lần lượt bỏ vào rồi cân.

Mấy anh trai phía sau cũng học theo, kết quả hàng tồn trong tủ không đủ mua, lúc đến người đàn ông cuối cùng, không còn cổ vịt, tim vịt, chân vịt, mấy thứ còn lại không đủ bán 0,25 cân.

"Không sao, ông chủ Lâm anh cứ cân đi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."

Nhìn một đám bạn bên cạnh đã ăn được, người đàn ông vừa vươn tay giật, vừa nói.

Lâm Chu gật đầu, vét sạch nước om trong tủ.

Tốc độ dọn quầy này khiến ông chủ bày quầy hàng phụ cận nhìn mà hâm mộ không thôi.

Còn chưa diễn mở màn.

Chàng trai và đám người Quách Cường ngồi xổm ven đường gặm cổ vịt, vừa ăn vừa cảm thán tay nghề của Lâm Chu.

"Ai ya má ơi, khó trách ông chủ Lâm đi đâu bày quầy hàng thì những người trên mạng đều chạy theo, thì ra ngon như vậy."

"Chứ gì nữa, trước đó tôi chưa được chứng kiến, không biết cổ vịt có thể ngon đến thế."

"Đúng vậy, thật không biết om thế nào, ngay cả xương cũng thơm."

"Đúng rồi, các anh nhớ giữ bí mật nhé, nếu như ông chủ Lâm bị các fan biết địa điểm bày quầy hàng tuần này là chúng ta nghỉ ăn đó."

Chàng trai lo lắng dặn dò.

Căn cứ phỏng đoán của anh, ông chủ Lâm ở một chỗ bày quầy hàng càng lâu, người ăn càng nhiều, khẳng định sẽ có khách hàng ruột.

Đấn lúc đó sẽ càng ngày càng khó mua.

Cho nên ngày mai bọn họ phải đến sớm một chút.

"Hơn nữa hình như gánh hát này diễn ra ba ngày, ngày mai chính là ngày cuối cùng, ông chủ Lâm có đổi nơi bày quầy hàng không cũng chưa biết, chúng ta phải đến sớm hỏi thử."

Lời nói của chàng trai có đạo lý.

Những người còn lại đều gặm cổ vịt trong miệng, lần lượt gật đầu. Bọn họ khẳng định sẽ giữ bí mật này.

Sau đó một fan của ông chủ Lâm đi ngang qua, nghe thấy đối thoại của bọn họ, đứng ở phía sau bọn họ đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ Lâm mà các anh nói là ông chủ Lâm mà tôi biết đúng không?"

Âm thanh đột ngột xuất hiện này dọa chàng trai hoảng sợ.
Bình Luận (0)
Comment