Chương 498: Đây có phải mưu đồ bí mật đâu, rõ ràng là mưu đồ ngoài sáng mà (2)
Chương 498: Đây có phải mưu đồ bí mật đâu, rõ ràng là mưu đồ ngoài sáng mà (2)Chương 498: Đây có phải mưu đồ bí mật đâu, rõ ràng là mưu đồ ngoài sáng mà (2)
Nhưng không có khoa học nha.
Nhìn biểu cảm của bọn họ không giống.
Fan tìm không chính xác nghĩ một lúc, đăng chuyện này lên mạng, hỏi cư dân mạng thử có ai gặp được ông chủ Lâm bán cổ vịt ở bên này không.
Dù sao đông người sức lớn mà.
Kết quả tin tức của những khách hàng ruột còn lạc hậu hơn anh ta. Sau khi đọc được, người nào người nấy không phải cho anh ta đáp án, mà là nghe ngóng tin tức từ anh ta.
"Thật hay giả vậy, tin tức ở đâu ra thế, ông chủ Lâm ở Nam Kim bán cổ vịt à?"
"Ai có bạn bè ở Nam Kim không, đi tìm thử xem."
"Tôi mới vừa tra thử, huyện Bát Hợp, Nam Kim có gánh hát đang lưu diễn, có rất nhiều phố ăn vặt, tôi tìm được có người đến hiện trường xem kịch, đăng video, ven đường đều là quán ăn vặt, có tính khả năng nhất định."
Những người này đừng nói tìm được Lâm Chu, ngay cả một quầy cổ vịt cũng không thấy.
"Mấu chốt là chủ thớt nói anh ta tìm một vòng nhưng không tìm được ai bán cổ vịt, cho nên không xác định là thật hay giả."
Đám bạn ở Nam Kim thật may mắn, thậm chí có người lúc lướt được video đã chạy đến huyện Bát Hợp tìm người.
Những khách hàng ruột như ong vỡ tổ chạy tới vây xem.
Chỉ cần sau khi tin tức có liên quan đến địa điểm Lâm Chu bày quầy hàng bị phát hiện, lập tức sẽ bị đẩy lên xu hướng.
Nhưng lúc này Lâm Chu đã ở phía dưới sân khấu xem kịch.
"Tôi cách Nam Kim gần, hiện tại tôi đi xem thử."
Trong sân khấu cách phố ăn vặt không xa.
Bọn họ vừa tới không rõ, nhưng ông chủ bày quầy hàng trên đường này, hoặc là người qua đường đi dạo phố, nói không chừng từng nhìn thấy thì sao.
Vì thế bọn họ gặp ai cũng hỏi thăm. ....
Các fan không tin tà, bắt đầu hỏi thăm bên đường.
Cũng may mua nhiều, ăn một túi to cổ vịt, lại nếm mấy thứ khác, cũng không nhìn ra.
Nhất là anh ta thấy khán giả phía dưới đều đang ăn.
Mùi thơm nồng đậm ngập tràn xung quanh, khiến anh ta không nhịn được cầm một phần cổ vịt lên gặm. Sau đó một đi không trở lại.
Sau khi diễn mở màn, chủ gánh hát vốn không tính ăn vụng nhưng hai túi bộ phận vịt to ở ngay trước mặt, mùi thơm chui vào mũi anh ta.
Mùi vị thật ngon.
Ai đời đang hát hí khúc mà bị tấn công từ bốn phía thế này!
Thật sự không dừng được.
Diễn hay, cổ vịt ngon.
Nhất là đứng ở dưới đài, vừa xem kịch trên sâu khấu vừa ăn, hai thứ thiếu cái nào cũng không được.
Chỉ là những diễn viên trên sân khấu rất khó chịu.
Thịt trên cổ vịt chỉ có một chút, nhưng khi gặm vào, mỗi một sợi thịt đều mang theo mùi, vị lạnh lẽo lại không có chút mùi tanh, không mang theo nước thịt, cổ vịt kho khô mát rất ngon miệng, một khúc cổ vịt, gặm thịt xong, ngay cả vụn thịt trong khe xương cũng không nỡ lãng phí, làm sao cũng phải nhai nát, thử được mùi vị của nước om mới nỡ nhả ra.
Dù đi đến đâu cũng có thể ngửi được mùi thơm.
Họ chạy mấy bận khắp sân khấu, chạy đến chỗ nào là ngửi được hương vị chỗ đấy.
Từng diễn viên nuốt nước miếng ực ực hết lần này đến lần khác.
Việc hát hí này thật sự quá gian nan.
Chỉ sợ vừa mở miệng, nước miếng sẽ chảy ra trước.
Không biết bầu gánh có mua cổ vịt cho họ không.
Phiền quá đi, sao cổ vịt này lại thơm thế chứ!
Nhìn nhóm khán giả ăn ngon đến nỗi miệng không ngừng nghỉ.
Không biết có khán giả nào cho họ một ít hay không.
Các diễn viên đáng thương thèm muốn chết nhưng không ăn được, giọng nghẹn ngào lộ rõ tình cảm chân thật.
Làm các khán giả khen ngợi hết lời.
"HaylII"
"Vở hí này hay quá, tôi xem mà khóc luôn."
"Chết tiệt, sao có thể chia rẽ tình cảm của bọn họi"
"Vở này là Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đúng không?"
Những bạn trẻ không thường đến gánh hát xem người ta biểu diễn trên sân khấu nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ diễn rất tốt, cảm động trước cảm xúc của các nhân vật trong vở kịch.
Mọi người vừa xem với vẻ mặt không đành lòng vừa hăng hái gặm cổ vịt.
Nếu không ăn chút gì đó để dời sự chú ý, chắc họ sẽ khóc òa lên mất.
"Hay-"
Khán giả hàng ghế đầu vừa xem đến mê mẩn vừa ném số tiền đã chuẩn bị sẵn lên sân khấu.
Khán giả ở hàng ghế sau cũng không chịu thua kém, giành nhau ném bất cứ vật phẩm đặc biệt mà họ mang theo như: rượu, thuốc lá, quà tặng và tiền mặt lên sân khấu.
Chẳng mấy chốc, trên đầu nhóm diễn viên cắm đầy tiền, cuối cùng không giữ nổi bắt đầu rơi xuống.
Các diễn viên nhìn những khán giả ném thưởng tiền và đủ thứ đồ vật trong tay lên sân khấu thì không nhịn được kích động đến bối rối.
Họ hoàn toàn đắm chìm vào cảm xúc của nhân vật, không có cách nào tự kiêm chế.
Mãi đến khi thấy một ông bác bước lên sân khấu với túi đựng vịt kho ăn vặt trong tay.
Mùi thơm của vịt kho ăn vặt gần trong gang tấc làm các diễn viên phấn chấn tinh thần.