Chương 507: Không phải chứ, sao có người ngồi chồm hổm ở đó? (1)
Chương 507: Không phải chứ, sao có người ngồi chồm hổm ở đó? (1)Chương 507: Không phải chứ, sao có người ngồi chồm hổm ở đó? (1)
"Cháu thấy gân đây anh Minh Viễn đã tốt hơn rất nhiều, trước kia còn yên tĩnh hơn hiện tại, bây giờ có thể nói chuyện phiếm với chúng ta, ăn cơm cũng nói chuyện."
"Cũng phải trách chú lúc trẻ quá bận rộn công việc, không chú ý tới sở thích này của nó, cũng do mẹ nó mất sớm, trước kia còn thích đọc mấy kiểu truyện như núi băng, tổng tài mặt lạnh, muốn con trai mình lớn lên cũng như vậy. Sau khi anh Minh Viễn của cháu biết cũng lặng lẽ bắt chước, chờ lúc phát hiện đã không sửa được nữa."
Nhắc tới tính cách này của Trương Minh Viễn, mặt ngoài tuy Trương Kiến Quân ghét bỏ nhưng đáy lòng vẫn áy náy.
Thật ra tính cách như vậy cũng không tốt, có lời gì cũng để trong lòng, cũng không nói với người khác.
Người khác cũng không cách nào hiểu được suy nghĩ trong lòng nó, không biết được cảm xúc của nó.
Cho nên mấy năm nay, bạn bè của Trương Minh Viễn rất ít, trên cơ bản trừ công việc chính là công việc, cũng không có bạn bè, cơ bản đều là vài đối tác kinh doanh.
Hiện tại vất vả lắm mới có thể lập gia đình, sau này còn có người biết lạnh biết nóng ở bên cạnh nó.
Vậy thì cho dù ngày nào đó ông đi, tới suối vàng cũng có thể cho mẹ nó một lời giải thích.
Tống Thường sở hữu trực giác đu idol nhạy bén.
Hiểu được ông là một người cha, nuôi lớn đứa con thành người, nhìn nó sự nghiệp thành công, sắp bước vào hôn nhân tâm trạng kích động lại chua xót, hoặc là còn có cảm xúc khác ở bên trong.
Câu cá một buổi chiều, Lâm Chu nhanh chóng bày quầy hàng ở phố ăn vặt trước khi diễn mở màn.
Có thể chờ sau này cậu có con, hoặc là ở vị trí tương tự, bản thân mới có thể trải nghiệm được cảm xúc này. ...
Đây là tình cảm quá phức tạp, Lâm Chu không thể hoàn toàn hiểu được.
Kết quả phát hiện vị trí mà mình bày quầy hàng hai ngày trước, hiện tại có thêm không ít người, giống như đang đợi cậu.
Lâm Chu im lặng nghe chú Trương kể.
Tâm trạng Tống Thường rất kích động, nhưng động tác trên tay lại vô cùng ổn.
Nếu không đến nữa, một vài khách hàng xem kịch có thể không mua được cổ vịt, điều này không giống cách thức bày quầy hàng của ông chủ Lâm, cho nên cô đứng ở chỗ cao, chuẩn bị tìm kiếm chung quanh.
Sau đó mới vừa nâng mắt cô đã nhìn thấy Lâm Chu lái xe ba bánh chậm rãi đến cách đó không xa.
Khi những khách hàng ruột đang lười biếng, nhàm chán chơi di động, cô nhìn thời gian, cảm giác có lẽ ông chủ Lâm sắp đến rồi.
Không phải chứ, sao có người ngồi chôm hổm ở đó?
Lâm Chu cảm giác được ánh đèn flash đang lóe lên, bèn nâng mắt theo bản năng, đối diện với tầm mắt của Tống Thường ở bên cạnh không biết trèo lên cây từ lúc nào.
Lâm Chu: ??2
Giơ máy cơ chụp ảnh liên tục không chút rung tay.
Sau đó chờ lúc Lâm Chu xuất hiện trên đất trống chuẩn bị bày quầy hàng. Tống Thường đã chụp ảnh xong, nhảy xuống trước quầy hàng của cậu.
"A a a, thật sự là ông chủ Lâm kìa, tôi không đến uổng phí -"
Lúc này nhìn thấy ông chủ Lâm hàng thật giá thật, Tống Thường mới yên tâm.
Tuy kết quả điều tra thể hiện khả năng rất lớn tuân này ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đây, nhưng chưa nhìn thấy người chính xác vẫn có chút lo lắng.
"Ông chủ Lâm!"
Những khách hàng ruột bên cạnh cũng kích động hét lên. Phía trước cô đã đứng không ít khách hàng ruột, khách hàng mới, cùng với những khách hàng quen mà Lâm Chu không biết chờ ở phụ cận.
"Còn có con husky nổi tiếng trên mạng cũng ở đây, trời đất ơi, tất cả mọi người đều tìm đến rồi."
"Thật đông người, rồi phải xếp bao lâu."
"Ông chủ Lâm thấy nhiều người sẽ giới hạn số lượng, tôi cảm giác không có rồi."
"Kích động quá, là ông chủ Lâm thật kìa, ôm cây đợi thỏ vậy mà lại đợi được."
Một đám khách hàng ruột cực kỳ kích động, tiếng nói chuyện không ngừng.
Khách hàng quen trong đám người rất ngơ ngác.
Vô duyên vô cớ hơn trăm người đến giành ăn, đội ngũ xếp hàng cũng chiếm cứ đến trước quầy hàng của người khác.
Điều này khiến những khách hàng mua cổ vịt xong đi xem kịch rất tuyệt vọng.
"Cái này phải xếp tới khi nào, lát nữa là diễn mở màn rồi."
"Hôm qua cũng không đông người như vậy."
"Haiz, hôm nay ông chủ cũng đến muộn, đều đang đợi."
"Trời ạ."
"He he, người anh em, ông chủ Lâm mà các anh nói là gì thế?"
Một vài khách hàng không biết tình huống, dù sao xếp hàng cũng nhàm chán liền hỏi thăm những khách hàng ruột.
Bọn họ đang không hiểu tại sao nháy mắt nhiều người đến như vậy, nghe thấy những khách hàng ruột giải thích cũng hiểu được.
Có người tò mò lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm thử.
Sau đó trong đám người lại đứt quãng truyền đến tiếng kinh ngạc của không ít người.
Khi Lâm Chu đối mặt với nhiều khách hàng như vậy, cũng đang cân nhắc phải giới hạn số lượng thế nào.
Những bộ phận vịt này thật sự không dễ giới hạn số lượng.
"Ông chủ Lâm, giới hạn số lượng hả?"
Những khách hàng ruột đều hiểu, vừa thấy đông người, đã biết ông chủ Lâm phải giới hạn số lượng.