Chương 51: Tình cha con này đạm bạc quá đi! (1)
Chương 51: Tình cha con này đạm bạc quá đi! (1)Chương 51: Tình cha con này đạm bạc quá đi! (1)
"Tuần này cậu ta đi đỉnh núi Tân Hoàng bán cháo rồi."
Trương Minh Viễn: ??2
Trong nháy mắt, Trương Minh Viễn hoài nghi sáng nay anh ngồi dậy mạnh quá, nên có chút lãng tai.
Người tốt nhà ai đi đỉnh núi bán cháo chứ!
"Dựa theo lời ba nói thì Lâm Chu nấu ăn không tệ, làm bánh bao ăn ngon, làm cháo hẳn là cũng ăn ngon. Dù sao sáng nào ba cũng đi leo núi, ba có thể đi cùng với cậu ấy tiếp."
Trương Minh Viễn vẫn khá là hiểu rõ thói quen nghỉ ngơi và làm việc của cha mình.
Từ sau khi về hưu là ông thích các hoạt động dành cho người già như leo núi, câu cá, uống trà, chơi cờ vân vân.
Bây giờ có thể có người đi cùng với ông, là chuyện rất tốt.
Lớn tuổi rồi, chỉ sợ cô đơn.
Trương Minh Viễn căn bản chưa từng lo lắng đến vấn đề này.
"Có đạo lý.
Trương Minh Viễn dám nói lấy đẳng cấp của mình chống lại cha còn chẳng có chút hy vọng thắng lợi nào.
Cha của anh rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, gọi một tiếng cáo già cũng không quá đáng, không có thanh niên nào có thể chơi lại ông.
Vừa nãy Trương Kiến Quân còn có chút không vui vì lời không thể cùng leo núi của Lâm Chu, nghe thấy con trai đưa ra chủ ý, lại vui ngay.
Về phần có khi nào là bị lừa hay không.
"Con ăn xong rồi, con đi làm đây cha."
Xem ra cha của anh thực sự thích thanh niên tên Lâm Chu kia.
Trương Minh Viễn thấy dáng vẻ vui mừng đó của cha mình, lắc đầu.
Mấy ngày nay leo núi cùng với Lâm Chu, bây giờ lại để ông leo núi một mình thì có hơi khó thật.
Tình cha con này đạm bạc quá đi...
Trương Kiến Quân vội vàng gửi tin cho Lâm Chu, cũng không thèm ngẩng đầu, tùy ý phất tay xua đuổi con trai.
Trương Minh Viễn: ...
"Đi thôi đi thôi, tuần này đừng quên đi xem mắt đó."
Ngày đầu tiên bán cháo, lượng khách ảm đạm hơn tưởng tượng của Lâm Chu một chút.
Dù cho cháo ngon thật đấy, nhưng người bình thường sẽ không nếm thử cháo một trăm tệ một chén.
Nhất định là nhiệm vụ hệ thống định giá quá cao.
Lâm Chu cảm thấy chắc chắn không phải tay nghề của cậu có vấn đề gì.
Ngay cả buổi trưa cũng phải ăn cháo mình bán ở đỉnh núi.
Khiến rất nhiều người phải dừng lại.
Bán từ sáng sớm cho đến buổi chiều, Lâm Chu mới gánh thùng không xuống núi.
Chỉ có mấy người đi ra ngoài du ngoạn, vì tiêu tiền, không chú ý chút tiền ấy mới nguyện ý nếm thử.
Về đến nhà, Lâm Chu quyết định ngày mai đổi sang cái thùng nhỏ hơn, chuẩn bị ít một chút.
Nếu bán không xong thì cậu sẽ không muốn trở về, thời gian bày quán quá dài.
Nhiệm vụ đâu có quy định nhất định phải bán bao nhiêu phần đâu.
Chỉ quy định thời gian và món bán cùng với giá cả thôi, trong này vẫn có không gian thao tác rất lớn. Ngủ không ngon giấc, Lâm Chu vừa về đến nhà đã đi tắm rồi nằm phịch xuống giường, ngủ trước rồi tính tiếp.
Đấn khi tỉnh dậy, đã là đêm khuya.
Lâm Chu vừa tỉnh táo đã thấy bụng đói kêu vang.
Sáng sớm với buổi trưa đều chỉ ăn cháo.
Lâm Chu đều có loại ảo giác như cả ngày chưa ăn cơm.
Nếu như nói ở biệt thự có một điều không tốt thì chính là không tiện đặt đồ ăn từ bên ngoài.
Biệt thự im ắng đồng thời cũng rất hẻo lánh, trên cơ bản không nằm trong phạm vi giao hàng của một ít cửa hàng bán đồ ăn.
Lâm Chu đưa mắt nhìn danh sách đồ ăn, không có cái gì ăn, chỉ tự đứng dậy nấu cho mình một bát mì canh suông.
Mấy phút sau đã hoàn thành một bát mì sợi ngon miệng với tốc độ cực nhanh.
Sột soạt ăn xong, mới cảm giác mình sống lại.
Ăn uống no đủ, cậu cũng biết sợ là thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình hoàn toàn rối loạn.
Buổi chiêu ngủ, ban đêm mới dậy.
Nghỉ ngơi một hồi, đến một giờ là có thể xuất phát đi thị trường bán sỉ mua nguyên liệu nấu ăn.
Lại nói, ngày thứ hai bán cháo gì đây nhỉ?
Ngày hôm qua bán cháo mặn, bây giờ bán cháo ngọt đi.
Cháo khoai lang?
Dùng khoai lang ngọt ngào để nấu cháo, tự mang theo chút vị ngọt, là một loại cháo Lâm Chu rất thích.
Có vị ngon như nhà làm, hơn nữa ở bên ngoài căn bản là không ăn được, chính là quá phổ thông cho nên mới không có nơi nào bán.
Muốn nấu cháo khoai lang ngon, chọn nguyên liệu làm nhân rất quan trọng.
Dựa theo thực đơn thì nhất định phải chọn loại khoai lang vừa ngọt lại vừa chắc chắn, khi mới ăn rất giống với hạt dẻ rang đường.
Trong số các loại khoai lang, nổi tiếng nhất là "khoai mật Hậu Lũng”. Có người nói loại khoai lang này ruột đỏ như thần sa, mùi thơm tựa lưu hà, lại còn mang theo vị ngọt giống như mật, có thể nói là cực phẩm trong khoai.
Lâm Chu không xác định có thể mua được hay không, chỉ có thể đi thị trường nhìn. ...
Lúc đến thị trường mới hai giờ, Lâm Chu đi xuyên qua các gian hàng tìm khoai lang.
Làm một đầu bếp mãn cấp, cậu không chỉ có thực đơn mỹ vị hoàn chỉnh nhất trên thế gian bản thân hệ thống cho mà còn có năng lực chọn nguyên liệu nấu ăn bẩm sinh.