Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 524 - Chương 524: Bữa Sáng Cuối Cùng? (2)

Chương 524: Bữa sáng cuối cùng? (2) Chương 524: Bữa sáng cuối cùng? (2)Chương 524: Bữa sáng cuối cùng? (2)

Chỉ có thể nếm thử hương vị, còn chẳng thể nếm được toàn bộ.

Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức tuần này ông chủ Lâm nghỉ thứ bảy, chủ nhật, hôm nay là ngày cuối cùng bày quầy bán hàng đã truyền đến tai tất cả khách hàng đang có mặt ở hiện trường.

Không ai chịu tin vào sự thật này, hận không thể khóc rống ngay tại chỗ.

Bầu không khí sôi nổi trong đám người lập tức tan biến.

"Tôi nói mà! Sao hôm nay ông chủ lại làm nhiều món vịt hơn lần trước, thì ra là bữa tối cuối cùng!"

"Không đúng, là bữa sáng cuối cùng! Bây giờ mới 8 giờ."

"Lúc tôi thấy đã có dự cảm chẳng lành rồi. Nào ngờ dự cảm đã biến thành sự thật."

"Bạn tôi còn chờ tối nay tan làm sẽ chạy xuyên đêm đến Nam Kim ăn vịt. Cậu ấy được nghỉ hai ngày cuối tuần, tưởng rằng ông chủ Lâm sẽ bán trọn tuần nên không xin nghỉ. Hiện giờ xem như toang rồi."

Mới sáng sớm, cậu bạn đang trên đường đi làm: 222

Đúng là sự bỏ lỡ hoàn mỹ.

Suy đi nghĩ lại, cậu bạn còn đang đi làm ở Giang Đông, dù nói xong cũng không thể chạy ngay sang tìm anh đâu.

Nếu báo tin, chỉ sợ người này sẽ nhớ thương cổ vịt của anh. Còn không nói, cậu ấy đến một chuyến uổng công vô ích cũng không tốt.

Hiện tại anh có nên báo tin này cho bạn mình không?

Thế là, anh lập tức báo tin này cho cậu bạn.

Một khách hàng nghe tin ông chủ Lâm nghỉ thứ bảy, chủ nhật thì mặc niệm ba giây thay bạn mình.

Con mịa nó còn đi làm cái nỗi gì nữa?

Tuần này ông chủ Lâm nghỉ thứ bảy, chủ nhật?

Hôm nay là ngày cuối cùng cậu bày quầy bán món vịt?

Cái đệch!

Nếu có thể nếm thử một ít cùng cậu bạn đang ở đó cũng được!

Dù biết lúc này mới đuổi qua đó chắc chắn không mua được món vịt ông chủ Lâm bán.

Nhưng biết đâu được?

Anh vội nhắn tin trả lời, sau khi hỏi rõ đối phương còn đang xếp hàng, anh lập tức quay đầu lái xe thẳng hướng Nam Kim.

Còn không được nữa, chỉ cần anh đến kịp lúc, nói không chừng còn có thể ăn ké một miếng vịt của anh em tốt.

Nhưng khi vừa cắn vào cứ như giải được phong ấn.

Làm các vị khách còn đang xếp hàng liên tiếp nuốt nước miếng ừng ực.

Khi các khách hàng lần lượt mua món vịt xong, rất nhiều người tụ tập ở hiện trường không nỡ rời đi, bắt đầu ăn tại chỗ.

Dù món vịt nhiều đến đâu cũng có lúc bán hết.

Mùi thơm của món vịt đọng lại không tán đi. Sau khi để nguội, món om lạnh lẽo không đậm đà bằng mùi om lúc còn nóng.

Đúng không?

Mùi thơm sẽ theo động tác nhấm nháp của mọi người, trở nên nồng đượm rõ ràng, hòa vào không khí, quẩn quanh chóp mũi của mỗi người.

Hấp dẫn mọi người thèm ăn. Đúng lý ra, mới sáng sớm, mọi người hẳn là không thấy mùi vịt om này thơm ngon mới phải.

Nhưng thực tế chứng minh, chỉ cần đủ thơm ngon, mặc kệ thời điểm nào đều làm người ta thèm thuồng, kể cả khi không đói bụng.

"Ôi má ơi, ruột vịt này thật sự rất thơm, làm thế nào vậy? Đồ om không hề cũ chút nào? Giống như ruột vịt vừa nấu chín trong nồi, non mềm trong miệng, có thể dễ dàng cắn đứt. Dù mềm nhưng vẫn rất ngon miệng, có cảm giác đàn hồi, thơm mùi om cay nồng, không hề có mùi tanh nào. Không thể tin được đây là ruột vịt luôn ấy!"

Vừa ăn một ngụm ruột vịt ngon lành đáng kinh ngạc vào miệng, cảm giác rung động lớn đến mức đủ để lật đổ mọi nhận thức của khách hàng về món ruột vịt.

Phải biết, ruột vịt là nguyên liệu chỉ cần nấu hơi lâu một chút sẽ dai đến khó nhai, hoàn toàn mất đi độ tươi, mềm.

Nếu thời gian nấu không dài thì sao ngon được?

Thật sự tuyệt vời ông mặt trời!

"Cổ vịt mới gọi là cực phẩm này, xương ngon đến nỗi tôi gặm hết luôn rồi!"

Khách hàng bên cạnh cũng đang cầm theo túi món vịt.

"Tôi thấy xương vịt ngon hơn, thịt om thơm phức, chính là cái cảm giác thơm giòn rôm rốp ấy anh biết không?"

Trong đội ngũ còn khách hàng chưa mua được món vịt lẳng lặng nhìn mấy người này vừa ăn vừa bàn tán, không biết đã nuốt bao nhiêu nước miếng.

Đồng thời, cô còn đang suy nghĩ có nhiều món vịt như vậy, rốt cuộc cô nên chọn món nào đây?

Cô cảm thấy mình xếp hàng lâu đến thế, đến lượt cô có khi nào chả còn lại bao nhiêu không?

Xoắn xuýt quá đi!

Sao còn chưa đến lượt cô nữa?

Khách hàng đang nghĩ ngợi chợt thấy đội ngũ phía trước ồn ào náo loạn.

Mơ hồ truyền đến tiếng hét đau lòng của mọi người.

"Hả? Hết rồi?"

"Số kiếp gì đây trời! Sao đến lượt tôi lại hết rồi!"

"Trời ạ, tôi thèm muốn chết, vậy mà hết hả?"

"Không phải chứ, ông chủ Lâm, thật sự hết sạch rồi ư?"

"Ông chủ Lâm, đồ chay cũng được, đậu tương, đậu hũ cái gì đó cũng được. Tôi không chọn nữa, chỉ cần là đồ anh làm tôi đều thích ăn!"

Gì cơ? Hết rồi?

Khách hàng còn đang nghiên cứu xem mua món vịt nào, vừa rồi nghe được tin tức này, hai mắt lập tức tối sầm.

Nghiên cứu toi công lâu như vậy, cô còn nghiên cứu các chiến lược trên mạng, thế mà không có chỗ dùng!
Bình Luận (0)
Comment