Chương 533: Hả? Người thứ tư gì?
Chương 533: Hả? Người thứ tư gì?Chương 533: Hả? Người thứ tư gì?
Trong chuyện ông chủ đến cổng nông trường bày quầy hàng, anh ta nhìn thấy hy vọng ông chủ đến cổng vườn trái cây mà anh ta phụ trách quản lý bày quầy hàng!
Nói không chừng có một sẽ có hai, phải không?
Công nhân phụ trách vườn trái cây vừa ăn thịt xiên, trong lòng vẫn khá sung sướng. ...
Đám người chú Trương không ngồi cùng một chỗ với những công nhân trong tòa nhà.
Quản gia Tôn cực kỳ chu đáo sắp xếp chỗ ngồi ở bên hồ cho cả nhà bọn họ, ánh đèn, hoa tươi sắp xếp mọi thứ không thiếu cái gì.
"Anh vẫn là lần đầu tiên ăn đồ nướng ở nông trường, không hổ là ông chủ Lâm, điểm quan trọng đều có đủ."
Trương Minh Viễn mặc vest đi giày da, cầm thịt xiên không có chút cảm giác không thích hợp nào, gặm rất vui vẻ.
Chú Trương càng thoải mái hơn, rất ít nói chuyện, chỉ tập trung ăn.
Nói xong anh còn giấu đầu hở đuôi tìm cho bản thân một cái cớ.
"Anh Trương, thịt xiên phía sau còn nhiều lắm, lát nữa sẽ có thịt ba chỉ xiên nướng, còn có cá nướng, sườn heo nướng giòn, chân dê nướng, thận dê gì đó mọi người có cần không?"
Trương Minh Viễn hơi sửng sốt, đến lúc phản ứng lại đã nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người anh, mặt hơi đỏ.
Chú Trương nghe nói như thế suýt chút nữa bị sặc chết. Nhưng vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn con trai.
Quản gia Tôn cũng khá thân thiết với cha con nhà họ Trương, hỏi thẳng không chút kiêng dè...
"À, lấy một cái cũng được."
Thấy quản gia Tôn đến đưa thịt xiên cũng hơi sốt ruột.
Nông trường giết một con dê, chẳng qua chỉ có hai quả thận, rất quý giá.
Lục Thiển cũng không biết nghĩ tới cái gì, mặt lập tức đỏ lên.
Quản gia Tôn cười gật đầu, đi sắp xếp.
"Gần đây tăng ca quá nhiều, đang cảm thấy hơi mệt, ăn một cái cũng được."
"Tiểu Bạch, thận dê để ở đâu vậy, lát nữa ông chủ có nướng không?"
Còn không phải tranh thủ cho người nhà mình trước đãi
Bên kia, Tiểu Bạch cũng bị đồng nghiệp có nhu cầu lôi kéo hỏi thăm.
Đây cũng không phải bên ngoài, muốn gọi mấy quả thận thì gọi.
Tiểu Bạch nhìn anh ta một cái, lặng lẽ mở miệng nói: "Người thứ tư."
"Cái này còn không phải do áp lực công việc lớn, thường xuyên thức đêm, thân thể hơi suy yếu, chỉ muốn bổ thận một chút, đây chính là thận do ông chủ nướng, anh hiểu ý của tôi không?"
Không ngờ trước mặt thì mọi người đều giả vờ khá tốt, sau lưng thì hư hết!
Đồng nghiệp suýt nữa sặc nước miếng mà chết, vô cùng xấu hổ.
"Anh là người thứ tư đến hỏi thăm thận rồi."
Những người bọn họ đều bị Tiểu Bạch biết. Lúc này không xấu hổ sao được!
Đồng nghiệp ngơ ngác: "Hả? Người thứ tư gì."
Tiểu Bạch gật đầu nở nụ cười bí ẩn: "Hiểu, tôi hiểu mà!"
Đồng nghiệp:...
Không, tôi cảm thấy anh không hiểu ý của tôi! "Xiên thịt bò được rồi, mau tới lấy xiên thịt bò-"
Cách đó không xa, công nhân cầm xiên thịt bò mà Lâm Chu mới vừa nướng xong, giống như cầm thượng phương bảo kiếm, vừa ra tay đã thu hút mọi người xuất hiện.
Trong nhất thời tất cả mọi người đều chạy tới vị trí của anh ta.
Một chậu xiên thịt bò to cứ như vậy còn chưa kịp đặt lên bàn, đã bị người ta chia cắt xong rồi.
"Mọi người không cần giành, ông chủ Lâm nói mọi người ăn đủ, chứng tỏ phía sau còn có rất nhiều, hiện tại các anh ăn xong rồi, phía sau còn có đùi dê nướng, móng heo nướng, sườn nướng gì đó, nhiều món để ăn lắm, đừng nóng vội-"
Tuy nói như vậy, nhưng rất nhiều bó lớn xiên thịt bò ở trước mặt ai có thể duy trì lý trí chứ!
Hơn nữa đây còn không phải xiên thịt bò bình thường.
Có xiên nầm bò ớt chuông, xiên thịt bò dứa, còn có thịt bò thuần, mang theo mùi mỡ nồng đậm và mùi thơm ngát của rau dưa hoa quả.
Cái này ai nhịn cho được!
Thịt tới tay ăn vào miệng trước mới là chính đạo!
"Tôi cũng muốn nhưng tôi không khống chế được, tôi ăn xong hít đất tại chỗ mấy cái, vận động cho tiêu hóa, đợi thịt xiên ra lò rồi ăn, như vậy có thể ăn nhiều lần."
Đồng nghiệp nghe nói như thế khóe miệng co giật, sau đó lại cảm thấy rất có đạo lý.
Chỉ cần có thể ăn càng nhiều đồ nướng, thì phải nghĩ cách.
Vận động chính là một cách hay.
"Tôi đi xem thử ông chủ Lâm có cần giúp đỡ không, làm việc nhiều một chút, sẽ có thể ăn nhiều hơn."
Một người làm như vậy có vẻ kỳ quái, nhưng khi một đám người đều vừa ăn vừa nghĩ cách tiêu hao, thì có vẻ cực kỳ hài hòa.
Chỉ là trong mắt người không biết chuyện có vẻ hơi kỳ quái.
Người trong thôn quay về thôn đi ngang qua nhìn thấy có người đang không ngừng nhảy tới nhảy lui, có người đang chạy vòng tròn ở đó, còn có người khiêu vũ.
Cùng với sự vận động của bọn họ còn có người phối âm cho mình.
Tổ hợp lại sẽ khiến người ta cảm thấy: "Đám người này nửa đêm nửa hôm nhảy rước thần à?"
Người trong thôn bị dọa không nhẹ bỏ qua cả mùi thơm của đồ nướng trong không khí, cúi đầu chạy thẳng, hận hai chân không thể bộc phát tốc độ mà chạy.