Chương 541: Anh nói có lý, tôi nghe lời anh!
Chương 541: Anh nói có lý, tôi nghe lời anh!Chương 541: Anh nói có lý, tôi nghe lời anh!
Vì thế mấy khách hàng ruột cực kỳ muốn biết liền đi tới trước quây hàng của Lâm Chu, mới vừa đứng vững đã bị thịt xiên nướng bốc khói trên lò thu hút.
Khói lượn lờ trong không khí, xiên nướng tản ra mùi thơm mê người, thu hút lực chú ý của bọn họ.
Cho dù các công nhân ăn no đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
Thơm, thật sự là rất thơm!
Trước kia làm sao bọn họ không biết thịt xiên nướng trải qua lửa than, sẽ tản ra mùi vị thơm như vậy.
"À, ông chủ Lâm ơi, chúng tôi muốn hỏi một chút làm sao mới có thể trở thành nhân viên của anh vậy?"
Lâm Chu đang hết sức chuyên chú nướng thịt xiên nghe vậy, trong nháy mắt không thể hiểu được ý tứ trong đó.
Trở thành nhân viên của cậu? Cậu bày quầy hàng còn cần nhân viên hả?
Không đúng, hình như từ khi xiên nướng ra lò Lục Thiển vẫn ăn cho đến bây giờ, không phải Trương Minh Viễn cô nói đang giảm béo à?
Mấy khách hàng ruột vội vàng giải thích: "Không phải, chính là nhân viên hỗ trợ bên này, công nhân giống như bọn họ á."
Lâm Chu ngẩng đầu tìm bóng dáng của Hoàng Chính Hạo, sau đó nhìn thấy anh ta và cha con Trương Minh Viễn ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Nhưng cũng không biết phải trả lời như thế nào, dù sao việc này của cậu bình thường đều do Hoàng Chính Hạo xử lý.
Cái này Lâm Chu hiểu rồi.
Trên bàn Lục Thiển còn đang ôm thịt xiên ăn.
"Làm nhân viên của tôi? Tôi bày quầy hàng một mình là được, không cần nhân viên lắm đâu."
Công nhân đi ngang qua được ông chủ giao nhiệm vụ, điên cuồng chạy tới gọi giám đốc Hoàng.
"Đợi một chút nhé, bình thường tôi không phụ trách việc này, tôi gọi người đến, các anh hỏi anh ấy đi."
Sau khi có Hoàng Chính Hạo, hiện tại Lâm Chu đã hoàn toàn giải phóng, trừ chuyện bày quầy hàng nấu cơm, chuyện còn lại đều không hỏi đến, do Hoàng Chính Hạo sắp xếp rõ ràng, cực kỳ thỏa đáng.
Lâm Chu phục hồi tinh thần lại, đối diện với ánh mắt chờ mong của mấy khách hàng ruột, kêu người đi gọi Hoàng Chính Hạo.
Trương Minh Viễn: ??2
Hoàng Chính Hạo gật đầu, rồi đứng dậy đi đến chỗ Lâm Chu.
Ba người tán gẫu khá vui vẻ, lúc này tán gẫu xong, Trương Minh Viễn vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Thiển còn đang ăn, bên cạnh bày một đống xiên inox.
Cha con nhà họ Trương đang nói chuyện phiếm với Hoàng Chính Hạo nghe vậy cũng ngừng nói, kêu anh ta đi xem thử bên phía Lâm Chu có chuyện gì.
Không phải nói giảm béo chỉ ăn một chút thịt bò thịt gà rau dưa à?
Mùi vị ngoài đàn hồi trong non mềm này, thật là một luồng khí tươi mát cho giới đồ nướng.
Xiên nướng khác nhau có mùi vị khác nhau. Ngay cả nấm hương vô cùng đơn giản nướng ra cũng rất ngon.
Lúc này Lục Thiển đã hoàn toàn đắm chìm trong vị ngon của đồ nướng.
Xem ra thừa dịp thời gian anh nói chuyện phiếm còn ăn không ít.
Vị trơn mềm, bên trong còn mọng nước tươi ngọt, bê ngoài được nướng hơi khô, ăn vào rất thơm, còn hơi dai dai.
Sao ăn cả xiên thịt ba chỉ rồi! Còn có đậu phụ thối nướng cũng rất ngon, mùi thối thơm, mang theo mùi thơm của gia vị và ớt, phải gọi là tuyệt.
Đương nhiên ngon nhất vẫn là thịt xiên, so với thịt bò và thịt dê, cô càng thích ăn thịt heo hơn, hoàn toàn không có chút mùi gây hoặc là mùi tanh, mùi thơm của thịt thuần mang theo dầu mỡ, lúc nướng lên chảy ra, ăn một miếng vào miệng khiến cái miệng rất lâu không ăn chất béo của cô bị chinh phục.
Xiên thịt ba chỉ còn có thể ăn chung với xà lách và lá tía tô do nông trường gieo trồng, ăn ngon căn bản không dừng được.
Cô giảm béo lâu như vậy, thời gian dài không ăn chất béo, nháy mắt tiếp xúc với xiên nướng thơm ngon, cả người sắp điên rồi, một xiên rồi lại một xiên, ăn ngon đến không ừ hử một tiếng, người khác đang nói chuyện, cô thả ga ăn uống. Hoàn toàn quên mất suy nghĩ phải giảm béo.
Hậu quả của việc thèm ăn bị áp chế đã thất bại thảm hại trước mặt xiên nướng, hoàn toàn bật ngược lại.
"Thiển Thiển, em ăn bao nhiêu rồi, em luôn giảm béo đột nhiên ăn đồ dầu mỡ, còn ăn nhiều thịt như vậy, thân thể có xảy ra vấn đề gì không?"
Trương Minh Viễn cau mày, rất có khí thế dời thịt xiên trên tay Lục Thiển ra, không cho cô tiếp tục ăn.
Người biết thường thức một chút đều biết, luôn khống chế cơn thèm ăn giảm béo thì không thể ăn uống quá độ, tiêu chảy là chuyện nhỏ, bị bệnh mới là chuyện lớn.
Lục Thiển nhìn thịt xiên bị Trương Minh Viễn lấy đi, giống như mới tỉnh khỏi giấc mơ sững sờ tại chỗ.
Đìu mét
Trướng quái
Rốt cuộc cô ăn bao nhiêu rồi?
Sau khi việc thèm ăn được thỏa mãn chính là cảm giác khoảng cách cực lớn của giảm béo thất bại.
Sớm biết có ngày này, trước đó cô hết lần này đến lần khác từ chối món ngon của ông chủ Lâm làm gì?
Cô kiềm chế nhiều cám dỗ như vậy, khống chế cơn thèm ăn, ngay cả Trương Minh Viễn mang cho cô món ngon mà Lâm Chu làm, cô cũng không dám ăn nhiều.