Chương 550: Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây? (2)
Chương 550: Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây? (2)Chương 550: Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây? (2)
Vệ sĩ còn cố ý kiểm tra bản đồ, đoạn đường này phủ đầy một mảng đỏ rực, dự tính ùn tắc trong mười phút.
Nói là mười phút, nhưng rất lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Cha con họ Trương:...
Có vụ này nữa hả?
"Ba đã nói fans của Tiểu Lâm rất đông mà, sớm muộn gì cũng nổi tiếng toàn cầu!"
Trương Kiến Quân nói xong câu này, mọi người đang có mặt ở đó đều co quắp khóe miệng.
Bọn họ đều tin tưởng câu này.
Vấn đề là bây giờ làm thế nào đây?
Anh ta cũng ngu ngốc, khe hở này nhỏ như vậy sao có thể qua lọt? Anh ta vậy mà còn ráng chui qua.
"Đi thôi, mới ăn no xong nên đi dạo cho tiêu hóa. Phải một lúc nữa xe mới đến, thời gian vừa vặn."
Lục Thiển vội lắc đầu, đúng lúc cô cũng ăn quá no, dạ dày đang khó chịu, đi bộ một chút khá tốt.
Lục Thiển đỏ mặt, ở đây nhiêu người như vậy, ngại muốn chết!
Trương Minh Viễn thở dài, nhỏ giọng hỏi Lục Thiển có thể đi hay không. Nếu cô không đi nổi thì anh sẽ cõng cô.
Các vệ sĩ còn lại nhanh chân đuổi theo, để lại vệ sĩ bị kẹt giữa hai xe đeo kính râm, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ rời đi.
Trương Kiến Quân thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, gật đầu cười ha hả đi về phía trước.
Nhóm khách hàng bị kẹt ở ngã tư đợt này rời đi, đợt khác lại kéo đến.
Tài xế xe kéo đến sẽ cười nhạo anh ta.
Mặt mũi vệ sĩ lạnh lùng của anh ta biết giấu đi đâu!...
Bây giờ ra không được, mà tiến cũng không xong.
Đồ nướng tươi mới bậc này, còn là do ông chủ Lâm làm, nếu bỏ lỡ, mọi người sẽ khóc chết luôn. Hơn nữa, ông chủ còn không giới hạn số lượng.
Đã giết lợn ngay tại hiện trường luôn rồi, ai có thể nhịn không ăn những xiên nướng này hải
Video giết lợn ở hiện trường kia vừa đăng lên đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người.
Phía sau còn có dòng người liên tục đổ xô đến trang trại.
Thế nên, ngày càng nhiều người sóng sau xô sóng trước lao đến.
"Nhìn nọng cằm và bụng to này, chắc chắn là ăn không ít."
Sao lại có nhiều xe như thế chứi...
Trong khi mọi người còn đang tắc đường ở đây.
Lúc này, ai nấy nhìn nhóm người nhà họ Trương có dáng vẻ ăn no uống say bước ra khỏi trang trại, hai mắt ghen tị đến ửng đỏ, còn tưởng họ là nhóm khách hàng đầu tiên ăn xong ra về.
Ai không biết còn tưởng đây là tắc đường dịp Tết Nguyên đán nữa, cả buổi trời không nhúc nhích nổi một centimet.
Một mình khách hàng làm cảnh sát giao thông không giải quyết được, bèn gọi đồng nghiệp đến.
Một chủ xe nhìn nhóm người nhà họ Trương đi ngang qua, trên mặt lộ vẻ ghen tị.
Đúng là khiến người ta ghen tị mà! Anh ta bị kẹt ở đây suốt buổi, chỉ có thể nhìn người khác ăn, ngửi mùi vị.
Kết quả, có người đã ăn xong ra về rồi. Hỏi sao không làm người ta ghen tị đây?
Haizl
Cha con họ Trương một đường đi qua, bởi vì ăn quá no mà ai cũng ôm bụng. Đó là cảm giác tiêu hóa sau bữa ăn. Người nào nhìn vào dáng vẻ khoan thai, mãn nguyện kia cũng phải mơ màng.
Những chủ xe trong dòng xe ùn tắc ghen tị đến đỏ cả mắt.
Trương Kiến Quân càng già càng dẻo dai, ngày nào cũng rèn luyện, sức khỏe có vẻ còn tốt hơn Trương Minh Viễn, đi phải gọi là tốc độ nhanh như chớp.
Gần đây, Trương Minh Viễn ăn nhiều, còn không chú ý rèn luyện, bắt đầu có chiều hướng hơi phát tướng. Hiện giờ anh gần như khó có thể bắt kịp ba mình.
Chưa đi được bao lâu đã vịn eo.
Đừng thấy chỉ là một con đường, nếu muốn đi bộ từ ngã tư này đến ngã tư tiếp theo cũng phải mất đến mười mấy, hai mươi phút.
Trương Minh Viễn mới đi một lát mà sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt.
Lục Thiển đỡ hơn một chút, nhìn Trương Minh Viễn vừa rồi còn nói muốn cõng cô, bây giờ đang cần cô đỡ, thoáng chốc không biết nên cười hay nên lo lắng cho sức khỏe của anh.
"Anh Minh Viễn còn đi được không?"
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ hẹn hò là đi leo núi, đối phương còn đi nhanh như bay.
Hiện tại...
Khó nói lắm!
"Không sao đâu, anh ăn no quá nên đi không nổi thôi."
Trương Minh Viễn vẫn thế, mặc vest, duy trì hình tượng tổng tài bá đạo nhưng mặt mày trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, lại còn ráng giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
Người xem cũng cảm thấy buồn cười.
Họ qua đường đúng lúc khách hàng ngồi trên xe mở cửa sổ ra cho thoáng, câu nói này lọt vào tai anh ta, chớp mắt anh ta không quản lý được biểu cảm của mình nữa.
Gì cơ?
Ăn no quá nên đi không nổi hả?
Anh ta đã kẹt ở đây hai mươi phút rồi đấy!
Người đàn ông lập tức nhăn nhăn nhó nhó. Nếu không phải đám người chết tiệt này làm tắc đường, chắc chắn anh ta cũng ăn được đồ nướng ông chủ Lâm làm rồi.
Không dám tưởng tượng lúc anh ta ăn đồ nướng do ông chủ Lâm làm sẽ trở thành một chàng trai vui tươi sáng sủa cỡ nào.
Người đàn ông lấy điện thoại ra, xem video của khách hàng đã ăn xong đăng trong nhóm.