Chương 552: Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất! (1)
Chương 552: Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất! (1)Chương 552: Quả nhiên ông chủ Lâm vẫn là yêu bọn họ nhất! (1)
Người đàn ông xiên nướng nghe vậy, lên tinh thân hơn một tí. Đầu tiên, anh ta thận trọng nhìn một vòng xung quanh, không thấy con chó nào nữa mới nhanh tay nhặt xiên nướng trên đất lên cho vào đĩa.
"Đừng để tôi gặp lại con chó ngu ngốc kial"...
Nhìn những xiên nướng rơi rải rác trên mặt đất, nhóm chủ xe quanh đó cũng thoát ra khỏi cảm xúc hả hê.
Đau lòng lắm chứ đùal
Đây là xiên nướng của ông chủ Lâm mà họ còn chưa ăn được!
Bây giờ lại bị một con chó làm đổ và cướp đi mất.
Làm người ta đau lòng biết mấy!
Sớm biết thế này, còn không bằng chia cho mọi người ở đây nếm thử.
"Anh có bị ngốc không đấy? Đồ ông chủ Lâm làm còn có chuyện không ngon à?"
Nhóm chủ xe lần lượt thở dài, ai không biết còn tưởng chính bọn họ đã đánh rơi xiên nướng.
Tò mò mùi vị quá đi!
Khách hàng chưa được ăn nhìn đĩa xiên nướng đã bị bẩn này vẫn có thể nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi.
"Hê, người anh em, xiên nướng ngon không?”
Người nọ vừa dứt lời, anh trai bên cạnh không kìm được tiếp chuyện.
Lãng phí rất đáng tiếc!
"Anh xem dáng vẻ anh ta kìa, còn có tâm trạng phản ứng chúng ta mài! Xiên nướng đã bị chó cướp mất rồi, muốn khóc cũng không kịp."
Đúng là khiến người ta nổi nóng.
"Đương nhiên tôi biết ăn ngon, chỉ là tôi muốn biết mùi vị thế nào thôi."
Còn phải hỏi nữa hả?
Haiz...
Nhóm khách hàng vây xem nhìn bóng lưng người đàn ông đi về hướng trang trại, không nói gì nữa.
Ít nhất người ta đã có thể đi vào trang trại ăn xiên nướng, còn bọn họ vẫn bị ngăn bên ngoài, có gì đáng cười đâu chứt
Vẻ buồn bã trên mặt người đàn ông xiên nướng chợt thay đổi, hung dữ trừng mắt liếc nhìn anh trai vừa nói chuyện rồi mới bưng đĩa xiên nướng bẩn đi vào trang trại.
Bầu không khí lập tức sa sút.
Lâm Chu bất đắc dĩ vẫy tay để Đại Đông dẫn anh ta vào trang trại xử lý.
Nghe vậy, cậu giương mắt nhìn xiên nướng trên tay người đàn ông.
Lâm Chu không ngừng động tác lật giở xiên thịt trong tay, sau đó rắc gia vị lên trên.
"Ông chủ Lâm, xiên nướng của tôi bị chó đụng rơi xuống đất, còn cứu được không?"
Thật sự chỉ rơi trên mặt đất, lăn một vòng thôi, sao lại bẩn thành thế này!
Người đàn ông xiên nướng khóc thút thít bưng đĩa xiên nướng không còn lại bao nhiêu đi đến trước mặt Lâm Chu.
Trước hết, chắc chắn phải làm sạch bụi bẩn dính trên thịt, sau đó xiên lại, hơ trên lò nướng cho khô, rồi rắc gia vị lên lần nữa.
Có thể kết cấu sẽ hơi kém hơn nhưng ít nhất vẫn còn ăn được.
Người đàn ông xiên nướng nhìn Lâm Chu sẵn sàng cứu xiên nướng của anh ta thì lập tức vui mừng đến nỗi xì bong bóng nước mũi.
Lâm Chu:...
Đại Đông đứng bên cạnh làm trợ thủ cho Lâm Chu thấy bong bóng nước mũi này, thật sự không nhịn được phì cười.
"Phụt, thật ngại quá, vợ tôi sinh con rồi, không nhịn cười nổi."
Đại Đông nín cười nhận xiên nướng từ tay người đàn ông, dẫn anh ta đến phòng bếp rửa sạch.
Lúc đầu, Lâm Chu không muốn cười, nhưng khi thấy màn này cũng không kìm được.
May mà cậu đeo khẩu trang, có thể cười lén. ...
Phút chốc đã qua 12 giờ, Lâm Chu thấy ngày càng nhiều người đến, bảo quản gia Tôn đi dựng bảng thông báo ngay cổng trang trại, ghi chú thời gian mở cửa quầy đồ nướng tuần này là từ 7 giờ đến 12 giờ tối.
Những xe không thể đến trang trại vì tắc đường, mời nhanh chóng quay về.
Nguyên liệu trong trang trại nhiêu không giới hạn, nhưng cậu cũng không thể bận rộn mọi lúc được, ít nhiều gì cũng sẽ mệt mỏi.
Các đơn hàng trong tay gom lại đủ nhiều rồi, đoán chừng trước 2 giờ có thể dọn quầy.
Hôm nay không thể tiếp đãi thêm khách nữa.
Dù sức khỏe cậu tốt, không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhóm Tiểu Bạch đã bận rộn với cậu cả ngày cũng biết mệt mà.
"Cậu Lâm, 12 giờ liệu có quá muộn không ạ? Cậu đã làm việc mấy tiếng đồng hồ liên tục rồi."
Quản gia Tôn cầm bảng thông báo, ngập ngừng nói.
"Không sao đâu, thật ra tôi không mệt lắm, chỉ việc nướng qua nướng lại thôi, đâu động tới những chuyện khác."
Đã lâu không về Giang Đông bày quầy bán hàng, Lâm Chu thật sự nhớ các khách hàng cũ này.
Đêm hôm khuya khoắt, mọi người biết cậu bày quầy bán hàng ở đây, ai cũng không ngại cực khổ chạy đến. Đây là điểm dừng chân của cậu sau khi xuyên qua, Lâm Chu vẫn rất có cảm tình với nơi này.
Có thể nói đây là nhà của cậu ở thế giới này.
Bây giờ vất vả lắm mới quay về bày quầy bán hàng một lần, sau này chưa biết bao lâu mới được về nữa. Cậu cố gắng hết sức để tất cả mọi người đều ăn được. Mai mốt lúc đổi chỗ bán, mọi người cũng không quá buồn.
"Vâng ạ.”
Tôn Đức Nghiệp viết bảng thông báo xong thì đặt trước cổng trang trại.
Sau đó, ông còn lần lượt chào hỏi những tài xế trong dòng xe đang ùn tắc, bảo họ ngày mai lại đến.
Dù nhóm khách hàng cũ tiếc nuối hôm nay không ăn được, nhưng đồ nướng tuần này không giới hạn số lượng, thời gian mở cửa còn rất dài, từ 19 giờ đến 24 giời